Có Điền Mật mở đầu, bà Điền lại sinh tiếp hai đứa con gái nữa.
Hai đứa con gái ra đời liền nhau khiến mặt Điền Hồng Tinh đen xì.
Nếu không phải bên trên tốt xấu gì cũng có một đứa con trai giữ thể diện, có lẽ ông ta đã bị người ta cười nhạo là tuyệt hậu rồi.
Cũng may sau Lai Đễ, Phán Đễ lại được thêm một đứa con trai.
Cũng chính là Điền Hướng Dương năm nay mười tuổi - Tiểu Lục trong nhà.
Để sáu đứa con, Điền Mật cảm thấy thực là thái quá, nhưng ở thời đại này lại là bình thường, trong thôn còn có nhà nuôi mười một đứa con, chỉ vì cố rặn ra được đứa con trai, việc này thật khủng khiếp.
Điền Mật đặt cốc sứ lên chiếc bàn nhỏ tróc nước sơn, lại cầm tờ báo bên cạnh phủ lên trên.
Lúc này trong phòng có nhiều xà ngang bằng gỗ, còn cột bị mọt, mọt gỗ sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào, mùi nước giếng vốn đã hơi mặn, cô không muốn bên trong còn dính thêm bụi.
Thay quần áo xong, Điền Mật lại phơi nửa chỗ quần áo ra trước cửa sổ, cô có hai chiếc áo ngắn tay, phải cẩn thận một chút, nếu không ngày hôm sau có lẽ không có quần áo để thay.
Cuộc sống này khổ sở đến mức khiến người ta chẳng còn sức mà kêu ca nữa, Điền Mật nghĩ cách kiếm tiền, cởi giày vải ra, ngã người xuống giường.
Cô trằn trọc trở mình.
Thôi bỏ đi, việc kiếm tiền cũng không gấp được.
Ngủ thôi!Thời tiết tháng Mười, sáng tối chênh lệch nhiệt độ rất lớn.
Mặc dù không đến mức sáng mặc áo bông, trưa mặc áo mỏng, ôm lò sửa ăn dưa hấu, nhưng đến lúc hoàng hôn, mặt