Khí thế hung hăng cực kỳ, người không biết nhìn vào còn tưởng là đi tính sổ.
Có lẽ là bà chị vừa rồi đã giới thiệu cho họ rồi nên hai người phụ nữ không nói lời thừa, trực tiếp sờ vào bông.
Thấy đúng là bông mới thật, hai người một mua ba cân một mua năm cân.
Hai người này vừa rời đi thì lại có thêm một nhóm người nữa, đều là tới mua bông.
Giang Trường Hải bận rộn một hồi lâu, đưa bông cho bọn họ, cất tiền vào túi.
Lại đợi một lúc nữa chẳng thấy ai tới, ông liền biết là chỉ có nhiêu đó người muốn mua bông thôi. Quả nhiên không lâu sau, bà chị giúp ông kéo khách đã trở lại.
"Người anh em này, tôi đã gọi hết những người muốn mua bông trong thôn đến rồi." Người phụ nữ thở hổn hển, xem ra vừa rồi đã phải đi đường rất xa.
Giang Trường Hải cười, đưa hai hào qua: "Cảm ơn bà chị, sau này nếu tôi lại tới bán đồ chắc chắn sẽ tìm chị."
Người phụ nữ nghe Giang Trường Hải nói vậy, nụ cười trên mặt càng kìm không nổi, nhận lấy tiền bảo: "Được! Người anh em cứ nhớ nhà tôi ở đây, tôi họ Trâu, cứ gọi là chị Trâu là được. Sau này còn có việc thì cứ tới tìm tôi! Nếu tôi không ở nhà thì bảo chồng tôi cũng được."
Giang Trường Hải cũng đồng ý: "Được rồi, bà chị cứ yên tâm, chắc chắn không quên chị đâu. Còn dư chút bông phải bán nữa, chúng tôi phải đi trước đây."
Bán cho đoàn sản xuất này tổng cộng hai mươi sáu cân bông.
Lúc trước ông mua một trăm cân bông bông, trong đó có mười cân đã làm áo bông ở nhà rồi, nên giờ còn lại sáu mươi tư cân bông nữa.
Phải nhanh lên thôi, đi qua hai đội sản xuất nữa chắc sẽ bán hết.
Hai người lại đi liên tiếp hai đội, cuối cùng cũng bán sạch số bông.
"Đi thôi nhóc Úc, chúng ta về nhà nào!" Giang Trường Hải cất túi đầy ắp tiền đi, miệng ngân nga điệu nhạc, bước chân nhẹ nhàng rảo bước