Sao ông có thể để con gái bóp chân cho mình được chứ!
Mà sức cô cũng yếu ớt, dù có bóp ông cũng chẳng cảm thấy gì.
"Được."
Úc Thừa nhìn thấy gia đình ba người hòa thuận vui vẻ trước mắt, trong lòng chợt thấy hâm mộ họ.
Lúc này, bỗng nhiên Giang Trường Hải lại khen cậu: "May mà hôm nay có Úc Thừa. Nếu không có thằng bé thì anh thật sự không mang nổi nhiều bông như vậy, mà đường lại xa, chắc chắn không thể về sớm."
Giang Miên Miên nghe vậy, vội chửi khỏi ngực cha mình, kéo tay Úc Thừa nói: "Anh Úc, hôm nay anh cũng vất vả rồi. Mau ngồi đi, nghỉ chân một chút, em đi rót nước cho hai người uống."
Nói rồi vui vẻ chạy ra ngoài xách ấm nước nóng trong phòng bếp vào, còn lén lút hòa chút mật ong nữa.
"Chú Giang khách sáo quá rồi, chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ thôi." Úc Thừa ngoài miệng thì khách sáo, nhưng ánh mắt lại rơi vào bóng lưng vui vẻ của Giang Miên Miên.
"Chuyện nhỏ gì chứ, đối với chú là ơn lớn." Giang Trường Hải nói thật lòng, nếu hôm nay chỉ có một mình ông thì chẳng biết phải ra sao.
"Hôm nay cháu đi với chú Giang hẳn là mệt rồi, ở nhà chưa từng làm mấy việc này phải không? Ha ha, chú Giang không thể để cháu làm không công được, cho con năm đồng coi như tiền vất vả nhé."
Ông vừa nói vừa mấy một xấp tiền ra, đếm đếm đủ năm đồng thì đưa cậu.
Úc Thừa không nhận lấy: "Chú Giang, cháu không nhận tiền này được. Nếu không phải là chú không màng hiểm nguy cứu cháu từ sông băng thì bây giờ cũng không biết cháu như thế nào nữa. Chú còn nghe ngóng tin tức của bác cháu giúp cháu, chú mới là ân nhân của con."
Giang Trường Hải thấy cậu nói thế, cảm thấy cậu nhóc này là một người biết ơn, trong lòng không khỏi thuận mắt cậu hơn.
Thế là vung tay lên nói: "Được, nếu cháu đã nói thế thì chú Giang không ép nữa, để chú mang cháu tới tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm."
"Tốt quá tốt quá, đi tiệm cơm Quốc Doanh." Giang Miên Miên xách theo ấm nước nóng chạy vào phòng, vui vẻ nhảy nhót.
Úc Thừa thấy cô mừng như thế, cũng nhoẻn