Triệu Tiểu Quyên thấy cô sau khi khóc xong liền ngây ngốc ngơ ngác nhìn mình, cũng không hề nói chuyện, lập tức liền luống cuống: "Chiêu Đệ, con làm sao thế?"
Chiêu Đệ lại tuyệt vọng quay mặt đi, con mắt đăm đăm nhìn lên nóc nhà, trong lòng cay đắng dị thường.
Ông trời đây là đang trêu đùa với mình sao? Chẳng lẽ là ngại mình đời trước trải qua không đủ thảm ư? Tại sao muốn cô trùng sinh trở về?!
Cô khi còn bé mỗi ngày đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, hàng ngày còn phải ra đồng làm việc.
Thật vất vả trưởng thành, có thể đi làm công kiếm tiền ở bên ngoài, vốn tưởng rằng có thể dựa vào đôi tay cần cù của bản thân mà được sống cuộc sống tốt.
Làm sao nghĩ đến, cô thức đêm tăng ca mệt gần chết, vừa mới dành dụm được một chút, cầm trong tay chưa kịp nóng, đã bị bà cô lấy đủ loại danh nghĩa cầm đi trợ cấp hai đứa ăn hại Chí Văn, Chí Võ.
Cô từ nhỏ bị Trương Quế Hoa đánh chửi, không dám phản kháng bọn họ chèn ép, chỉ có thể ngoan ngoãn đem tiền đưa ra cho bọn họ.
Lúc mới đầu, cô nghĩ đến chỉ cần nhẫn nhịn hai năm nữa, chờ đến khi Chí Văn chí võ thành gia, có thể tự nuôi sống mình, cô cũng được giải thoát.
Nhưng cô làm sao cũng không nghĩ đến, hai đứa lấy vợ rồi, ông bà cô vẫn không buông tha cho cô!
Một khi cô không chịu cho bọn họ tiền, bà cô sẽ đến cổng nhà máy cô đi làm để làm loạn, còn muốn đi tìm lãnh đạo của cô tố cáo, nói cô là Bạch nhãn lang, không biết tri ân, không nuôi ông bà.
Không có cách nào, cô chỉ có thể tiếp tục đưa tiền.
Bởi vì một mực liều mạng làm việc, đến cả thời gian nói chuyện yêu đương cô cũng đều không có, cũng không có ai dám cưới cô, sợ bị ông bà cô vét sạch tài sản.
Cho nên mãi cho đến hơn ba mươi tuổi, cô vẫn luôn cô đơn một mình.
Giang Chiêu Đệ nằm ở trên giường, nước mắt rơi không ngừng.
Chỉ cần vừa nghĩ tới kiếp trước phải chịu những cực khổ kia, cô liền không khống chế nỗi muốn khóc.
"Chiêu Đệ, con làm sao? Con cũng đừng dọa mẹ mà? Trường Hà, anh mau đến xem xem." Triệu Tiểu Quyên thấy Chiêu Đệ như vậy, bị dọa đến chân tay luống cuống, bà hướng về phía hành lang lớn