Bác sĩ đơn giản lại hỏi thêm vài câu hỏi, xác định là cô bé không bị gì liền nói với hai người: "Đứa bé không bị sao cả, không cần lo lắng, khi nãy cô bé không thích nói chuyện có thể là do bị sốt cả đêm nên không có sức lực thôi."
Nghe thấy vậy, hai vợ chồng đều yên tâm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Bác sĩ đứng dậy nói: "Tôi kê cho hai người đơn thuốc xong thì mọi người có thể về nhà rồi. Đúng rồi, đứa bé này bị suy dinh dưỡng, hai người về hãy nấu chút đồ ăn ngon tẩm bổ thêm cho nó."
Triệu Tiểu Quyên nghe thấy những lời này, gương mặt nở nụ cười đầy đắng cay.
Những đồ ngon trong gia đình họ trước giờ đều chia cả cho các bé gái trong gia đình, có thể ăn no bữa cơm là tốt lắm rồi.
Nhưng những chuyện này không thể nói cho người ngoài nghe.
Giang Trường Hà sau một phút im lặng thì ồm ồm "Ừ" một tiếng, sau đó đi theo bác sĩ đi đóng tiền thuốc thang và cầm lấy mười mấy đồng còn thừa quay trở lại.
Triệu Tiểu Quyên nhìn số tiền thừa trong tay chồng mình lại nhìn sắc mặt trắng bệch của con gái, cắn răng nói: "Trường Hà, những lời nói khi nãy của bác sĩ anh cũng nghe rồi đó. Chiêu Đệ vừa bị sốt hết cả đêm, bây giờ chúng ta về nhà thì trong nhà nhất định đến cơm cũng không có, hay là chúng ta đến tiệm cơm Quốc Doanh mua chút cháo thịt nạc và quả trứng gà tẩm bổ đi."
Giang Trường Hà nhìn đứa con gái đang nằm yên trong vòng tay vợ mình, gương mặt nhỏ mọi khi nhợt nhạt như sáp nay trắng bệch đến đáng sợ, vậy nên gật đầu nói: "Được."
Thế là cả ba người đến tiệm cơm Quốc Doanh, mua một bát cháo thịt nạc và hai quả trứng gà. Đợi đến khi phục vụ đem đồ ăn lên, Triệu Tiểu Quyên đẩy đến trước mặt Chiêu Đệ: "Con gái, con đói rồi phải không? Ăn nhiều vào, nếu như không đủ chúng ta sẽ gọi thêm."
Chiêu Đệ nhìn bát cháo và trứng gà còn đang nghi ngút hơi nóng trước mặt, và cả ánh mắt đầy quan tâm lo lắng của cha mẹ mình, cô bé mở miệng ấp úng muốn nói gì nhưng rồi nghẹn ngào.
"Mau ăn đi, một lát nữa ăn xong thì chúng ta về nhà." Triệu Tiểu Quyên vừa nói vừa bóc vỏ