Vừa liếm mép vừa nhìn cô như gặp quỷ, nó không ngờ được là cô vậy mà còn có nhiều kỹ năng như vậy? Nếu biết sớm, nó đã chẳng đưa cô đến mấy thế giới cung đấu gì rồi, trực tiếp đưa đi làm ruộng chẳng phải tốt hơn sao?Có điều hiện tại vẫn không muộn, gào gào gào!“Ăn cơm!”Kim Nguyệt Bảo lại xào thêm ít rau, sau đó mang theo cháo đặc thơm lừng cũng các món khác đưa vào nhà chính, mấy đứa nhỏ đã thèm chảy nước miếng, mắt trân trân nhìn, miệng chảy nước miếng nhìn đồ ăn trong tay cô bưng đang bưng ra.Nhưng mà, mấy đứa nhỏ ở Nhà họ Thẩm đều rất có giáo dưỡng, chưa được người lớn gọi cơm sẽ không động đũa, càng sẽ không quấn lấy khi cô đang làm ở trong bếp.“Đứng dậy, hát với chị.
Phương đông hồng, mặt trời lên, Trung Quốc có một Mao Trạch Đông, Người lo lắng cho hạnh phúc của nhân dân.
Hu ớ hai da.Người là đại cứu tinh của chúng ta….”******Bài hát“Đông Phương Hồng” là một bài nhạc chính trị nổi tiếng ở Trung Quốc.Ở niên đại này trước lúc ăn cơm phải hát, Thẩm Trạch Lâm làm thật, dẫn dắt người nhà hát vang một cách dõng dạc hùng hồn hát bài nhạc đỏ.
Mọi người vừa vỗ tay vừa hát, tràn ngập hy vọng đối với tương lai, ngay cả hai đứa nhỏ cũng vui vẻ quơ chân múa tay, chẳng qua đôi mắt kia chưa từng rời đi khỏi bữa tối phong phú trên bàn.Bên tai còn nghe thấy được nhà khác đang hát, ở thời đại này, con người vẫn thật chất phác!“Có thể ăn rồi!”Sau khi hát xong, mọi người cùng nhau ngồi xuống, đồng thời nhìn về phía Kim Nguyệt Bảo.
Cô biết bọn họ đây là đang đợi cô động đũa trước, vì vậy không ngượng ngùng chút nào dùng đũa kẹp cá viên.Bọn nhóc thấy thế, lập tức như mưa rền gió dữ nuốt mỹ thực trên bàn.“Thơm quá chừng, đồ ăn ngon thật á chị hai!”Thẩm Trạch Lâm mồm to nhai thịt tôm, cay tới mức đỏ cả mặt cũng không muốn nhả ra, Thẩm Hương Vân nhìn thấy mà tức giận đá cậu, đồng thời lại xấu hổ nhìn về phía Kim Nguyệt Bảo.“Không có gì, thấy ngon thì ăn nhiều một chút, sau này chị còn làm cho mấy đứa ăn mà.”Kim Nguyệt Bảo cười chớp chớp mắt, tay cũng không nhàn rỗi, dùng hộp cơm kim loại đựng