Ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt mũi Kim Nguyệt Bảo đầy hài hước đang nhìn cậu.
Ôi trời ạ! Chị dâu sẽ không nghĩ là cậu đi mách lẻo chứ? Tuy rằng sự thật đúng là cậu đã đi mách lẻo!“Tiểu tử thúi, làm không tệ!”Ai ngờ ngay sau đó có một đôi tay ấm áp dừng ở trên đầu cậu xoa xoa.Kim Nguyệt Bảo nhướng mày, thực ra cô còn đang suy nghĩ phải dùng biện pháp gì mới có thể đưa tin tới cho Thẩm Giang Viễn.
Không ngờ là mới chỉ chớp mắt một cái cu cậu Trạch Lâm đã giúp cô làm.A, nhớ tới anh lính eo thon chân dài lại ưa ngượng ngùng kia, thật là khiến cho người ta chảy nước miếng!Kim Nguyệt Bảo cô cũng không phải là người muốn thua thiệt trong vấn đề sinh hoạt và yêu đương, cô muốn cả hai!“Chị dâu, chị không trách em sao?”Thẩm Trạch Lâm đi theo sau chị dâu mới tới, quan sát kỹ lưỡng thần sắc của cô.
Hy vọng không phải cậu hiểu lầm, trông chị dâu lúc này dường như rất vui vẻ, khẽ mỉm cười, trên má còn có hai cái lúm đồng tiền nhỏ.“Đương nhiên.” Không ngờ rằng cậu nhóc này còn đang rối rắm, Kim Nguyệt Bảo dừng chân nửa ngồi xổm xuống nhìn cậu: “Em là thần trợ công cho cảm tình của anh trai em với chị, sao mà chị trách em được? Chị còn phải cảm kích em nữa mà, đi về nhà, để chị dâu làm cho em ít đồ ăn vặt.”Câu cuối của người đàn ông kia thì Thẩm Trạch Lâm nghe không hiểu, nhưng cô lại hiểu rõ, anh lính kia hẳn là thấy hứng thú với cô.Thẩm Trạch Lâm nghe được cái hiểu cái không, nhưng cách nghĩ của cậu vốn đơn giản, chỉ cảm thấy chị dâu không trách cậu, còn làm đồ ăn cho cậu, nháy mắt lại yên lòng: “Chị hai, anh hai nói là anh sẽ bận rộn mấy tháng, xong rồi sẽ về nhà, dặn chị an tâm ở nhà chờ anh.”“À? Thế hả?”Hai người một lớn một nhỏ tay nắm tay về nhà, ánh chiều tà cuối ngày, khắc ở trên mặt Kim Nguyệt Bảo lại muốn chảy nước miếng.Lúc về đến nhà, Thẩm Hương Vân đã xử lý sạch sẽ mấy con cá , trứng tôm cũng dùng bàn chải làm sạch sẽ.
Chẳng qua nguyên liệu nấu ăn nhiều như vậy, thật lòng cô cũng không biết nên làm như thế nào ăn mới ngon.“Mấy đứa nghỉ ngơi đi,