“Vậy được rồi.” Thẩm Hương Vân nhấp nhấp miệng, xoay người về hướng phòng của mình, dáng người mảnh khảnh ở trong bóng đêm trông có chút gầy yếu.
Nhưng trên thực tế, cô bé này lại dùng chính thân mình nhỏ gầy chống đỡ nửa bầu trời trong gia đình.Kim Nguyệt Bảo nhìn theo bóng lưng cô bé về phòng ngủ, cũng đóng cửa vào nhà.
Cảm thấy rất đau lòng không khỏi vỗ ngực.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị cô em chồng bắt tại trận.
Nhưng mà, đầu sỏ gây tội chính còn mèo thối, nó còn đang đắc ý dào dạt nhìn cô.
Lâu lâu lè ra cái lưỡi nhỏ tự liếm lông.“Cá viên ăn ngon không?”Kim Nguyệt Bảo lạnh lùng cong khóe môi, cũng không nhìn biểu cảm của nó, trải đệm lên giường, lại đặt hai đứa nhỏ vào gối đầu, ôm mỗi đứa một bên rồi ngủ.Nơi mép giường, mèo đại gia dừng một chút, lại tiếp tục liếm lông, sau đó đôi mắt xanh biếc của nó trừng lớn lên, rồi lại phục hồi tinh thần.
Nó giống như bực mình vậy, hừ, cũng không đến mức đó, chỉ có mấy miếng cá viên? Nhưng mà trách nhiệm của đồ đầu thối không phải là lo cho mèo đại gia ăn no hay sao? Cùng lắm thì, cùng lắm thì nó sẽ đem hết cá trong hồ cho cô thôi.Sáng sớm hôm sau, trời lên cao, Kim Nguyệt Bảo rời giường, hai đứa nhỏ bị động tác của cô lay tỉnh mông lung mở to mắt, ngọt ngào kêu một tiếng “Thím hai!” Sáng sớm đã có phúc lợi như vậy, thật là sướng cả người.“Ngoan, ngủ thêm xíu đi, thím hai đi làm bánh canh cho mấy đứa ăn.”Vỗ vỗ đầu tóc của hai đứa nhỏ, thuận tay lại sờ cái đệm nhỏ lót phía dưới Gia Minh, phát hiện khô khô mát mát, sắc mặt như có điều gì suy nghĩ.“Thím hai ơi, con không có đái dầm mà.
Ngày hôm qua con đi tiểu xong rồi mới ngủ tiếp.”Kim Nguyệt Bảo nghe vậy, không khỏi bật cười.
Vừa đau lòng lại vừa vui mừng, đồng thời, cảm thấy tiếc nuối với lựa chọn của chị dâu cả nhà họ Thẩm.
Hai đứa nhỏ biết suy nghĩ cho người khác như vậy mà chị ta nỡ bỏ đi được sao?Bữa sáng lấy thanh đạm làm chủ, nghĩ đến việc hai đứa bé này đang trong giai đoạn trưởng thành, không thể không có thịt.
Vậy nên Kim Nguyệt Bảo tính toán làm bánh canh