Thẩm Giang Viễn nhếch khóe môi, không chút khách sáo đuổi người ra bên ngoài, không nể mặt chút nào.
Trương Cúc Phương chỉ còn biết ngậm ngùi chứ không còn nói thêm được lời nào nữa!“Mẹ, nếu anh Thẩm Nhị đã nói như thế, chúng ta không cần nhiều chuyện nữa, về nhà đi.”Vở diễn này Vương Tiểu Anh không nhìn nổi nữa.
Nghe thấy đối thoại của bọn họ, cô ta khó chịu hận không thể tìm một chỗ để chui vào ngay.Đặc biệt là Thẩm Giang Viễn, trong trí nhớ của cô ta thì tính cách anh luôn tốt, sắc mặt âm trầm đó lúc trước cô ta chưa bao giờ thấy qua.Trương Cúc Phương không cam lòng nhưng bà ta không dám đối nghịch với Thẩm Giang Viễn, đành phải vừa thẹn vừa bực đi xuống dưới bậc thang mà con gái tạo ra.“Vương Tiểu Anh, cô đã gả chồng nên hãy thành thật kiên định mà sống.
Về sau không cần không có việc gì mà mang mẹ cô chạy đến nhà tôi.
Dù là tôi không có ở nhà, cô cũng nên kiêng kị mới đúng!”Lời này nói ra như là một con dao đâm thẳng, dù là lúc trước Vương Tiểu Anh có tâm tư gì, lúc này không dám có một chút gì cả, cảm giác giống như bị người ta lột sạch quần áo để nhìn.Ngược lại, Kim Nguyệt Bảo thấy hai nhà đã xé rách mặt, cũng không chút do dự, dứt khoát hát đệm: “Anh Thẩm Nhị nói rất đúng, tôi sẽ ghen đấy!”Vương Tiểu Anh vừa mới bước ra ngạch cửa đã trượt chân, suýt chút nữa nằm ngã sấp xuống đất!Thẩm Giang Viễn: “...”Đám trẻ nhà họ Thẩm: “...”Không khí căng thẳng trong nháy mắt bị phá vỡ.
Thẩm Trạch Lâm khó khăn lắm mới nhịn được cười, không tạo ra tiếng động mà chỉ đối khẩu hình với Kim Nguyệt Bảo: “Chị dâu hai, chị xong đời rồi!”Không thấy anh hai nhà mình đang tối sầm mặt lại sao?Ngược lại Kim Nguyệt Bảo không để bụng, còn dõng dọc cãi lại: “Ừm, không sao đâu.” Anh vừa nhìn thấy cô mặt đã đỏ lên, còn có thể thế nào?“Khụ! Ăn cơm trước đi!”Thẩm Giang Viễn ho mạnh một tiếng, cố ý xem nhẹ động tác nhỏ giữa các cô.
Anh nhìn thẳng về phía nhà chính, cố gắng hít sâu, nỗ lực làm tâm trạng bình tĩnh lại.Cô gái này còn dám nói cơ à!?Còn ghen