Nước, thật đúng là nhiều nước, Lăng Kiều cảm thấy mình giống như rơi vào trong nước, thở không ra hơi, không chạm đến đáy nước.
“Rầm!”Bọt nước mặt sông bắn lên tung tóe, Lăng Kiều đột nhiên nhô đầu lên khỏi bờ sông, mở to hai mắt, không dám tin nhìn mọi thứ xung quanh.
Hồ nước trong veo, bên trên là một đám bụi cỏ lau xanh tốt, nơi xa có khói bếp lượn lờ, mơ hồ nhìn thấy từng căn nhà nhỏ.
Đây không phải là thôn Đường Thạch khi cô ấy còn nhỏ ư, từ sau khi em gái chết, cô ấy đã không còn nhớ rõ chính mình đã bao lâu chưa về qua thôn này rồi.
Hô hấp dồn dập, Lăng Kiều trừng to mắt nhìn bàn tay nhỏ giống như một đứa bé 8 – 9 tuổi của mình, đây là cô ấy sống lại, vậy bây giờ là lúc nào?Không biết nghĩ đến điều gì, cô ấy căn bản không kịp nghiên cứu nguyên nhân mình sống lại, vội vàng nhìn bốn xung quanh, ngay tại mặt sông cách cô ấy không xa, có vài bọt khí nổi lên, cô ấy lập tức lặn xuống nước bơi đến chỗ đó.
Em gái, em gái ở đâu.
Nước mắt và nước sông hòa lẫn vào nhau, trong lòng Lăng Kiều hò hét, nếu như ông trời thật sự cho cô ấy một cơ hội sống lại, xin hãy nhân từ để cho cô ấy cứu Điềm Điềm.
Sống lại một đời, cô ấy muốn em gái có thể vui vẻ sống hết một đời, mà không phải giống như đời trước, bởi vì lần chết đuối này thiếu oxy, dẫn đến tạo thành thương tổn không cách nào khôi phục được ở não bộ, về sau gần như si ngốc, ngơ ngác, thậm chí còn vì thế mà đần độn u mê chết trong tay của những kẻ được gọi là người thân kia.
Cho dù báo thù thì đã sao, Lăng Kiều tốn thời gian nửa đời người để khiến cho đám súc sinh đó phải nhận báo ứng vốn có, thế nhưng em gái vẫn không cách nào trở về được, cô nhóc mà lúc cô ấy khổ sở, mệt mỏi nhất sẽ dịu dàng gọi cô ấy một tiếng chị, luôn cười ngây ngô, cái gì cũng không biết.
Lúc cô ấy bực bội sẽ hôn nhẹ lên mặt cô ấy, bàn tay nhỏ mềm nhũn sẽ ôm cô ấy, dỗ dành cô ấy.
Cho dù tất cả mọi người đều cảm thấy cô bé là vướng bận, nhưng lại là em gái thân yêu nhất trên đời của cô ấy.
Lăng Kiều không biết mình lần tìm bao lâu ở trong nước, phổi cũng bởi vì thời gian dài thiếu dưỡng khí mà gần như muốn nổ tung, mãi cho đến khi cuối cùng cô ấy cũng nhìn thấy một màu đỏ bắt mắt trong nước, Lăng Kiều vội vàng bơi đến chỗ bóng người nhỏ nhắn kia.
“Kim Chi, Quốc Đống,