Trong số những người đến cầu thân này còn không ít nhà có điều kiện tốt, có người ăn lương thực nộp thuế trên trấn, có nhà đội trưởng của mấy thôn, từng nhà đều có điều kiện rất tốt, nhưng ai ngờ Vạn Kim Chi lại chẳng coi trọng một ai trong đó, lại coi trọng thằng hai phế vật của nhà họ Lăng trong thôn Đường Thạch, làm cho mọi người muốn rớt cả mắt.
“Thím Ma, thím nói Đại Ny, Nhị Ny rơi xuống nước ư, ở con sông nào.
”Trong đám người đang bện dây gai ở dưới gốc cây có một người thanh niên trắng trẻo gầy gò lao ra, bộ dáng cũng rất đẹp trai, làn da trắng mịn, dưới ánh mặt trời trong suốt như đồ sứ, ngũ quan tinh xảo, chẳng qua đẹp thì đẹp, nhưng đâu giống đàn ông, ngay cả con gái trong huyện cũng không nuôi thành như vậy.
Người đàn ông vừa chạy ra này chính là người đàn ông mà lúc trước Vạn Kim Chi sống chết muốn gả cho – Lăng Quốc Đống, thằng con thứ hai phế vật của nhà họ Lăng thôn Đường Thạch.
Nói đến Lăng Quốc Đống này cũng thật đáng thương, trong nhà có ba con trai, còn có một em gái nhỏ, cha thương con trai cả, mẹ thương con trai út, con gái chỉ có một, cha mẹ đều thương, duy chỉ có thằng con thứ hai thành thật nhất thì không yêu quý, ăn ít, nhưng làm nhiều nhất.
Cũng may mặc dù hai ông bà có chút bất công, thế nhưng dù sao thằng hai cũng do mình sinh, còn chưa đến mức cay nghiệt như địa chủ bức chết người ta, cuộc sống của Lăng Quốc Đống ở nhà khổ cực, nhưng vẫn có thể sống được.
Mãi cho đến khi Lăng Quốc Đống 16 tuổi, thằng cả Lăng Quốc Khánh muốn cưới vợ, trong nhà phải xây thêm phòng, ông bà nhà họ Lăng muốn tiết kiệm tiền mời cơm thợ, cho nên dứt khoát quyết định cả nhà tự làm, không biết có phải do ban ngày làm việc, buổi tối phải xây nhà, dẫn đến quá mệt mỏi, một ngày nào đó trong lúc làm việc, Lăng Quốc Đống hôn mê, lúc tỉnh lại thì cả người không ổn.
Trước kia Lăng Quốc Đống lâu dài làm việc, mặc dù không to cao vạm vỡ, nhưng cũng coi như khỏe mạnh, rắn chắc, có sức lực, thế nhưng sau khi Lăng Quốc Đống tỉnh lại thì không thể làm được công việc tốn quá nhiều thể lực, ngay cả vung cuốc cũng là tốn hết sức, hơn nữa còn không phải giả bộ mà là thật sự không có sức.
Đã khám qua ở chỗ trạm xã thôn, ngay cả bệnh viện lớn trên huyện, ông bà Lăng cũng cắn răng đưa anh ta