Phía nam chỗ đập lúa có rất nhiều cây hoè già, thân cây thô to, dễ dàng che khuất thân hình của một người.
Trước đó, Trần Ngưng và Chúc Á Nam đều bận rộn ghi chép số cân, cũng không chú ý quá nhiều đến những người xung quanh cây hoè.
Thế nên Trần Ngưng không hề hay biết Ngũ Kiến Thiết đã đứng ở đó từ lúc nào.
Xung quanh có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn sang đây, một số người còn cười đùa trêu ghẹo.
Người đàn ông trước mặt cũng mỉm cười nhẹ nhàng, dường như anh ta chỉ tiện tay giúp đỡ một chút mà thôi.
Chúc Á Nam đứng ở bên cạnh Trần Ngưng, trong tay cũng đang cầm một chiếc khăn mặt, bối rối đứng ở đó.
Vừa nãy, cô ấy đã nói với Trần Ngưng rằng sẽ cho Trần Ngưng mượn khăn mặt của cô ấy, có lẽ vừa rồi cô không chú ý nên đã lấy nhầm khăn mặt.
Trần Ngưng có ranh giới cá nhân rất mạnh mẽ, cô không cho phép người khác tuỳ tiện chạm vào đồ của mình, và cũng sẽ không bao giờ dùng đồ của người khác một cách tuỳ tiện.
Đối với Trần Ngưng, phải luôn giữ khoảng cách an toàn với những người không quen, nếu không cô sẽ rất dễ dàng tức giận.
Mà chiếc khăn mặt cô vừa dùng lúc nãy, bây giờ đang nằm trong tay của Ngũ Kiến Thiết, chiếc khăn có vẻ sạch sẽ và mềm mại, trông rất mới, không thể là khăn của người khác được, có thể đó chính là khăn của Ngũ Kiến Thiết.
Nghĩ đến việc cô vừa mới dùng chiếc khăn đó để lau mặt, Trần Ngưng cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể có gai mọc ở trên người, rất không thoải mái.
Cô mím chặt môi, cảm thấy bức bối vô cùng.
Tuy nhiên, nơi này cũng không phải là nhà của cô, không ai có thể bao dung và chiều chuộng cô vô điều kiện giống như bố mẹ và anh trai cả.
Ngay cả khi bản thân cảm thấy không thoải mái, cô cũng không tìm thấy lý do để tức giận, những người ở đây sẽ không thấu hiểu cho cô.
Trần Ngưng chỉ có thể tạm thời nuốt cơn tức xuống, rũ mắt, không muốn đối mặt với