Trần Ngưng cảm thấy như có một tấm lưới vô hình đã bao vây xung quanh mình.
Chỉ cần Ngũ Kiến Thiết muốn, sẽ có người giúp anh ta từng bước thu hẹp tấm lưới này lại, giam cầm cô ở trong đó không thể nào thoát ra.Cũng không thể nói rằng những người dân ở đây và các vị cán bộ đều là một đám xấu xa.Địa vị của Ngũ Kiến Thiết thật sự là quá quan trọng đối với người dân ở đây, không một ai dám làm phật lòng anh ta cả.Thậm chí nhiều người trong thôn còn nghĩ rằng nếu Trần Ngưng thật sự kết hôn với Ngũ Kiến Thiết, có thể nói đây cũng là một chuyện vô cùng tốt đối với cô.Còn nếu cô không đồng ý, bọn họ sẽ cho rằng cô quá ra vẻ, không biết điều gì là tốt điều gì là xấu.
Ở bên ngoài kia có biết bao nhiêu người muốn kết hôn với Ngũ Kiến Thiết mà anh ta còn chẳng thèm đoái hoài tới.Một tiếng chuông xe đạp trong trẻo lanh lảnh vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Ngưng.Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo hở vạt, đẩy chiếc một chiếc xe đạp đi tới, phía sau chiếc xe buộc một hộp gỗ màu trắng.Ông ấy mở nắp hộp gỗ, sau đó vén chiếc chăn nhỏ ở bên trong lên, một hộp kem lạnh hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người.Một số người đi tới, vui mừng lấy kem ra, đi phân phát cho những người đang làm việc ở chỗ đập lúa.Hội trưởng hội phụ nữ mang một que kem màu trắng tới cho Trần Ngưng:“Que kem này là tâm ý của chủ nhiệm Ngũ, mọi người đều có phần, cháu cũng ăn một que đi.”Trần Ngưng đã đoán ra được rằng những que kem này đều do Ngũ Kiến Thiết bỏ tiền ra mua.Cô đã dùng chiếc khăn của anh ta để lau mặt một cách bị động, lúc này chiếc khăn ấy vẫn quấn quanh cánh tay của Ngũ