Đợi đến khi tan họp, Mã Triều Dương mắt liếc ra hiệu một cái về phía Tần Hàn Thư.
Hai người ăn ý đi đến văn phòng làm việc của đại đội.
Bí thư chi bộ Chu đang ở một mình bên trong hầm trú ẩn, ông ấy đang viết cái gì đó, khi nhìn thấy hai người thì ngẩng đầu lên, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Tần Hàn Thư và Mã Triều Dương liếc nhau, nói ý đồ của mình khi đến đây.
Bí thư chi bộ Chu nghe xong thì cau mày, nhưng không lên tiếng.
Tần Hàn Thư nói: "Bí thư chi bộ, về phí tổn liên quan thì ngài yên tâm, chúng tôi sẽ tự mình gánh vác, chỉ là muốn làm phiền trong đội giúp đỡ sắp xếp thợ hầm lò thủ công.
Đương nhiên, cơm nước của thợ thủ công cũng do chúng tôi chịu trách nhiệm.
" Bí thư chi bộ Chu lắc đầu nói: "Tôi chỉ lo lắng hai người sống đơn độc ở trong một cái hầm lò, những thanh niên trí thức khác sẽ có ý kiến.
" Thấy Tần Hàn Thư muốn nói chuyện, bí thư chi bộ Chu giơ tay lên một cái: "Cho dù chính hai người bỏ tiền ra, cũng khó tránh khỏi khiến người khác đỏ mắt, tôi sợ sau này hai người sẽ không hòa hợp được với những người khác.
"Tần Hàn Thư nói: "Người sống một đời, sao có thể tốt đẹp trong mắt tất cả mọi người được? Huống chi, người có thể đỏ mắt người khác, có thể thấy được bản thân người đó nhỏ nhen.
Không chừng cũng sẽ vì một chuyện nào đó rồi nảy sinh tâm tư đố kị rồi đi đâm chọt, chẳng lẽ chỉ vì cố kỵ người khác mà tôi không được sống thoải mái sao?" Mã Triều Dương nhìn Tần Hàn Thư một chút, sau đó vội vàng gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy!" Tần Hàn Thư lại nói: "Bí thư chi bộ, cảm ơn ngài đã cân nhắc cho chúng tôi.
Nhưng mọi chuyện đều có nặng có nhẹ, với tôi mà nói, sống mình quan trọng hơn so với những cái khác.
" Mã Triều Dương lại cùng gật đầu: "Tôi cũng thế!" Bí thư chi bộ Chu trầm ngâm một phen, nói: "Vậy được rồi, theo ý hai người đi.
" Đại đội vẫn luôn giữ thái độ nuôi thả đối với thanh