Cha mẹ của cô trước kia đều làm việc trong bệnh viện, cô cũng thỉnh thoảng có tiếp xúc qua môi trường làm việc của cha mẹ, nên biết được muốn có đủ sữa, ngoại trừ việc cung cấp đủ chấp dinh dưỡng, cũng cần phải uống thật nhiều nước, nên mỗi sáng sớm cô đều để cho Cố Kiến Quốc mang vào phòng cô một bình thủy giữ ấm chứa đầy ắp nước bên trong.
Mỗi ngày Đồng Vận đều uống rất nhiều nước, cho nên luôn đủ sữa, cứ mỗi ngày cho con gái uống sữa đến no nê, bé con bú sữa no nê còn nấc hai cái cực to, rồi từ từ nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi, trông con gái cô vô cùng thơm tho ngọt ngào.
Nhất thời cô nhìn qua cái bình thủy giữ ấm màu hồng mua lúc cưới, làm cô không khỏi nhớ đến lúc chuẩn bị kết hôn đã mua nó nhưng vẫn là không nỡ sử dụng cho việc thường ngày, để đến tận bây giờ mới lấy ra sử dụng, xem như là phát huy được hết tác dụng của nó rồi, tính ra giữ ấm cực kì hiệu quả.
Kỳ thật thời đại này sính lễ cưới đều phải yêu cầu rất cao, rồi phải có thêm tủ quần áo, ngăn tủ, bàn, rồi đến bốn cái ghế một cái giường, hết thảy ba mươi sáu chân.
Nhưng Đồng Vận cũng không có yêu cầu nhiều như vậy, dù sao gia đình cô cũng là thành phần không tốt, đơn giản chỉ là một thanh niên trí thức một mình xuống nông thôn, nhìn thấy gia đình chồng mình cũng nhiều anh em như vậy, cô cũng không muốn để mẹ chồng mình phải hao tốn quá nhiều, nên cũng chỉ để cho gia đình chuẩn bị bàn, giường, rồi lại mua cái bồn rửa mặt tráng men, ống nhổ, cộng thêm cái bình thủy bằng sắt này, cô thấy như vậy cũng đủ rồi nên cũng không đòi hỏi gì thêm.
Mặc dù vậy thì bà Cố vẫn cảm thấy thiệt thòi thay cho cô, còn nói đợi thời gian tới ổn định hơn một chút thì sẽ đặt mua đồ tốt cho cô.
Kỳ thật đối với Đồng Vận mà nói, cô cũng không thấy có gì là thiệt thòi cả, ở trên thì có một người mẹ chồng tri thức hiểu lễ nghĩa, vẫn luôn đối xử tốt với cô, xuống dưới thì lại có các anh chồng cũng như các chị dâu vô cùng rộng rãi phóng thoáng, chưa nói còn có chồng của cô nữa, thật sự là đem cô đặt trong lòng mà hết mực yêu thương rồi còn đâu.
Có đôi khi Đồng Vận nhìn thấy chồng mình, khuôn mặt đẹp trai của Cố Kiến Quốc ôm lấy cô con gái mềm mại, vẻ mặt yêu thương bộ dáng chở che con bé, nhìn thấy vậy cô đã cảm thấy đời này của cô thật đủ thỏa mãn rồi, cô không còn yêu cầu gì xa vời nữa.
Đương nhiên cô cũng thỉnh thoảng nhớ thương cha mẹ và em trai của cô nữa, nghĩ không biết bọn họ hiện tại như thế nào rồi, nếu như có thể gặp lại họ