Bởi vì sợ hãi cô vợ nhỏ lại hồng đôi mắt khóc nhè, Chu Mục Dã không tự giác mà phóng nhẹ thanh âm của mình.
Tô Đào lúc này mới hồi phục tinh thần lại, liền đụng phải ánh mắt khó có được ôn nhu của anh, anh đặc biệt thẳng thắn, giống như cách anh làm người, tuy rằng là vợ anh, nhưng dưới tình huống cô không đồng ý, đời trước anh chưa từng xâm phạm qua cô, này đối với một người đàn ông nông thôn mà nói, thật sự là không dễ dàng.
Bề ngoài hung hãn, kỳ thật anh có một trái tim đặc biệt mềm mại.
Cô mím môi, nở một nụ cười tới: “Ừ, anh đi đi.
”Chu Mục Dã lúc này mới phát hiện, cô cười rộ lên, còn có hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt trên má.
Chu Mục Dã trong lòng mắng câu mẹ nó, Tô Đào má lúm đồng tiền xuất hiện, trong đầu anh đều thành một đoàn hồ nhão, phải chạy nhanh đi, bằng không anh muốn tước vũ khí đầu hàng.
Đại Đê kia, ba thanh niên một bên khiêng đòn gánh một bên nhỏ giọng nghị luận: “Các cậu nói nói, Chu Mục Dã kia cùng vợ hắn, đang làm gì?”Diêu Quốc Hoa bởi vì đi lên huyện thành vài lần, còn vào rạp chiếu phim xem điện ảnh, rất có kiến thức nói: “Người thành phố cởi mở, ta trước kia thời điểm tôi đi huyện thành, liền thấy có người ở công viên hôn môi, tôi phỏng chừng, Chu Mục