----Lúc đầu anh ấy hoàn toàn không phát hiện điều bất thường giữa hai người họ, cho rằng Triệu Khang Vân đang trên đường tới rước em gái mình mới đi qua bệnh viện gặp được Ngô Ngọc Như, nên cũng không nghĩ nhiều, càng không gấp gáp đi hỏi, kết quả về đến nhà mới hiểu được là có chuyện gì.
Sắc mặt Triệu Học Dân hơi tái nhợt, ông ta không ngờ đứa cháu trai đáng thất vọng kia lại không quan tâm tới lời căn dặn của người nhà mà lại đi tìm Ngô Ngọc Như, mà đã đi gặp người ta rồi còn để Cố Minh Kiệt bắt được.
"Không thể nào, chắc chắn là có hiểu lầm rồi.
" Sợ làm sự tình càng thêm trầm trọng, ông ta vội vàng giải thích: “Chi Nghiên, chúng ta vào trong nói chuyện đi.
""Tôi không muốn nói chuyện với mấy người.
" Bây giờ Cố Chi Nghiên chẳng muốn dây dưa với họ chút nào nữa: "Nếu Triệu Khang Vân không ưa tôi, thì tôi đây cũng cho chuyện chung thân của anh ta thành phế thải luôn, mấy người có thể mang sính lễ về được rồi.
"Vừa mở miệng ra là đã bùng nổ.
Bùm, đám người nhà họ Triệu trợn tròn mắt, mọi người cũng không ăn nữa, một tràng bàn luận lại vang lên ầm ầm.
Hầu Tú Anh bối rối, bà cũng không thích nhà họ Triệu, nhưng sao đứa bé này không thương lượng với với gia đình trước mà đã nói thẳng ngay trước mặt mọi người vậy rồi, bà hấp tấp đi xoa dịu khách khứa, rồi định kéo Cố Chi Nghiên vào trong.
Cố Chi Nghiên đè tay bà lại, trừng mắt nhìn bà: "Mẹ, hôm nay là ngày tốt hiếm có, nên con phải tiếp tục buổi hôn lễ.
"Đám đông không hiểu gì, họ nhìn cô, không phải mới nãy vừa nói biến hôn lễ với nhà họ Triệu thành rác thải à? Thì sao mà buổi hôn lễ tiếp tục được nữa?Giữa ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chăm của mọi người, Cố Chi Nghiên đi nhanh về phía người đàn ông đang chặt thịt lợn