Cuối cùng hiện trường chỉ còn lại Dương Quân Tô và Bạch Ngọc Phượng.
Những người khác không có ở đây, Bạch Ngọc Phượng cũng lười giả vờ, trừng lớn mắt về phía Dương Quân Tô.Dương Quân Tô liếc lại nhìn cô ta, làm xong còn cười nói: "Đồng chí Bạch, xin phiền cô làm thủ tục cho tôi, làm ngay bây giờ."Bạch Ngọc Phượng cười chế nhạo: "Dương Quân Tô, cô cho rằng vào được khoa cơ sở hạ tầng là cho rằng mọi chuyện đã xong rồi.
Chờ đến sau này, cô sẽ phải khóc cho xem."Dương Quân Tô chậm chạp nói: "Cái này không cần cô lo lắng cho tôi, cô mau làm công việc của cô đi kìa."Bạch Ngọc Phượng nén giận đóng dấu thủ tục cho Dương Quân Tô.
Lúc đóng dấu, cô ta còn đập bình bịch mấy lần.Dương Quân Tô chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào, nhàn nhã ngồi nhìn cô ta đang bận rộn.Sau khi hoàn tất các thủ tục, Dương Quân Tô thu dọn đồ đạc bỏ lại vào trong cặp sách, ngồi lên xe đạp vừa ngâm nga bài hát vừa rời đi.Buổi trưa cô không về nhà nên rẽ vào nhà ăn tìm chị hai Dương Phán.Lúc cô đi còn chưa tới giờ cơm, đúng lúc Dương Phán đang ăn cơm.
Cô ấy vừa nhìn thấy cô đến thì không khỏi ngạc nhiên, nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng kết thúc bữa ăn, sau đó lại lặng lẽ xúc đầy một hộp lớn toàn thức ăn, gọi Dương Quân Tô: "Em bưng ra ngoài ăn đi."Dương Quân Tô tìm một góc, ngồi xổm xuống ăn cơm.
Cơm trong nhà ăn không được ngon lắm, có điều cô cũng không kén ăn chút nào, còn ăn rất ngon miệng.Dương Phán ở bên cạnh nói: "Em đừng tuyệt thực nữa, cha sẽ không thỏa hiệp đâu.
Ông ấy chưa bao giờ yêu thương chúng ta, chúng ta còn không quan trọng bằng thể diện của ông ấy nữa."Dương Quân Tô cười nói: "Yên tâm đi, chị, sau này em sẽ không tuyệt thực nữa.
Sau này em sẽ thường xuyên đến nhà ăn để ăn tối, chị nhớ chuẩn bị cho em nhiều chút nha."Dương Phán cười khổ: "Em thường xuyên đến nhà ăn ăn cơm? Em thôi được rồi đó.
Muốn ăn cơm thì cần phải có phiếu ăn, em không có việc làm."Dương Quân Tô nói: "Chị hai, em đã có việc làm rồi.
Lúc sáng em vừa mới đi xin xong."Dương Phán trợn tròn hai mắt: "Em nói cái gì cơ?"Dương Quân Tô gật đầu: "Em nói thật đó, ngày mai em sẽ chính thức đi làm."Vẻ mặt Dương Phán vô cùng khó tin, cô ấy còn muốn hỏi kỹ thêm nhưng trong phòng có người gọi cô ấy đi làm việc.
Cô ấy đành phải đè nén sự nghi ngờ trong lòng: "Em về nhà đi, buổi tối chị tan tầm