Cảnh Trung thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vội vàng hùa theo lời Dương Quân Tô nói: "Công việc ở trường mẫu giáo vừa nhẹ nhàng lại thoải mái, thích hợp cho con gái làm hơn đó."Chu Hồng Liên cũng vội vàng phụ họa: "Đúng thế."Trong lòng Dương Quân Tô khinh bỉ nhưng trong miệng lại không lộ ra chút cảm xúc gì, cô nói: "À đúng rồi, xe này của cháu là mượn của chú Ngưu, hai người cứ tới nhà cháu trước đi, cháu đi trả xe đạp đã."Nói xong, cô ngồi lên xe rời đi.Dương Quân Tô đi xe đạp, tất nhiên sẽ đến trước bọn họ.
Dọc đường đi, cô gặp hàng xóm là trắng trợn công khai chuyện của Cảnh Trung và Chu Hồng Liên: "Trước kia có người nói chú Cảnh thím Chu của cháu là người keo kiệt, cháu cũng không thấy thế mà.
Tuy rằng bọn họ ăn của nhà cháu nhưng mọi người xem, không phải lần này bọn họ cũng trả lại rồi sao? Mọi người mau xem trái cây đóng hộp này, còn có một gói kẹo sữa, toàn là thứ tốt không thôi."Mọi người dùng ánh mắt cảm thông nhìn Dương Quân Tô: Đứa nhỏ này bị người ta lừa bán mà còn giúp người ta đếm tiền.
Tại sao người ta vì sao lại cho nhà cháu nhiều thứ như vậy? Tất nhiên là vì công việc của cháu đó.
Mấy cái này đáng giá bao nhiêu đồng chứ? Bây giờ muốn mua một công việc phải tiêu tốn mấy trăm ngàn đó?Dương Quân Tô đi thẳng tới nhà họ Ngưu, vừa đi vừa khen ngợi.
Thím Ngưu đang dỗ cháu trai chơi ở trong sân.
Nhà bọn họ khá thân thiết với Dương Quân Tô, cũng là thật lòng suy nghĩ thay cho Dương Quân Tô, bà ấy nói: "Tiểu Tô à, đứa nhỏ này thật là, cháu cũng đừng bị nhà lão Cảnh kia lừa gạt.
Cháu có biết người muốn có công việc này của cháu khó khăn biết bao nhiêu không? Lão Hà người ta là bởi vì năm đó nợ nhà cháu một nhân tình lớn mới cho cháu làm công việc của ông ấy, chỉ có duy nhất một lần này thôi, về sau không còn nữa đâu."Dương Quân Tô cười nói: "Thím Ngưu, cháu hiểu mà.
Thím đừng lo, trong lòng cháu tự có tính toán.
Qua hai ngày nữa thím sẽ biết rõ sự tình thôi.
Nhân tiện, cháu trả lại xe đạp nhé."Nói xong, cô lấy từ trong giỏ ra hai quả táo, nắm chặt rồi nhét thẳng vào trong ngực thím Ngưu.Thím Ngưu hoảng sợ, vội vàng từ chối bảo không cần.Dương Quân Tô nói: "Thím cứ nhận đi, cháu cho đứa nhỏ mà.
Thím và chú Ngưu cũng quan tâm đến cháu không ít lần.
Mẹ cháu rất túng thiếu, nhà cháu cũng