Anh ta rất tự nhiên đưa hộp cơm trong tay cho Dương Quân Tô.
Dương Quân Tô giơ hộp cơm lên, mỉm cười với Dương Phán: "Đây là hộp cơm của đồng nghiệp Lưu Cương của em." Lưu Cương cũng lấy một phần khoai tây hầm thịt và bí đao kho tộ giống như cô, hộp cơm cũng đầy ắp.Hai người lấy cơm xong thì rời khỏi hàng, Dương Quân Tô tìm một cái bàn ngồi rồi xuống ăn cơm.Lưu Cương chần chờ hồi lâu nhưng cũng không ngồi xuống bên cạnh Dương Tô.
Giữa đồng chí nam và đồng chí nữ vẫn phải có khoảng cách, anh ta sợ người ta đàm tiếu này nọ.Dương Quân Tô cầm bánh bao lên ăn, mùi vị đồ ăn bình thường nhưng được cái nó vẫn giữ nguyên được hương vị ban đầu, không thay đổi.
Bánh bao ăn cũng khá ngon, cái đầu tiên còn khá lớn nữa.Dương Quân Tô ăn liên tiếp ba cái bánh bao, cô đang định ăn tiếp cái thứ tư thì nghe thấy một tiếng cười nhạo truyền đến từ bên cạnh.Dương Quân Tô nghiêng đầu nhìn sang, thì ra là Bạch Ngọc Phượng.
Bên cạnh chị ta còn có hai đồng chí nữ, không biết có phải cũng ở phòng hậu cần luôn hay không.Bạch Ngọc Phượng đánh giá Dương Quân Tô, cười như không cười nói: "Tiểu Dương à, lượng cơm này của cô cũng thật lớn đó, bánh bao lớn như thế mà cô ăn ba cái còn chưa đủ sao? Tôi chưa bao giờ thấy một đồng chí nữ nào có khẩu phần ăn lớn như cô."Mí mắt Dương Quân Tô cũng không thèm nâng lên chút nào, lạnh nhạt nói: "Tôi ăn hết bao nhiêu thì liên quan gì đến chị? Tôi có ăn bánh bao của nhà chị không? Ăn củ cải mặn còn lo nhạt[1]."[1] Chỉ người thích xen vào việc người khác mà nhiều khi dù không biết đầu cua tai nheo như thế nào, dù có thể chỉ làm rắc rối phiền phức hơn.Vẻ mặt Bạch Ngọc Phượng hơi cứng lại, chị ta đang định đáp trả thì thấy hai người bên cạnh đứng dậy chào hỏi: "Trưởng khoa Tống, bên này có chỗ ngồi này."Dương Quân Tô nhìn lên, cô lập tức thấy vị trưởng khoa Tống lần trước đã đứng ra nói chuyện giúp cô đang bưng một hộp cơm lớn đi tới.Trưởng khoa Tống đi thẳng về phía Dương Quân Tô rồi ngồi xuống đối diện cô.Dương Quân Tô cười với cô ấy, trưởng khoa Tống hỏi: "Tiểu Dương, ngày đầu tiên đi làm, em cảm thấy thế nào?"Dương Quân Tô cười nói: "Rất tốt ạ."Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.
Cô chú ý tới lượng cơm của trưởng khoa Tống cũng khá nhiều, không kém cô là mấy.Dương Quân Tô ăn xong cái bánh bao cuối cùng.Vốn dĩ Bạch Ngọc Phượng đã ăn cơm xong nhưng vẫn bưng hộp cơm tiến lại gần, chị ta làm như vô tình nói: "Tiểu Dương, tôi xin lỗi cô, lúc nãy tôi không nên nói cô ăn nhiều.
Cô không biết đâu, người như chúng tôi nói chuyện rất tùy ý, không quanh co lòng vòng nhiều.
Tôi không biết cô vừa mới tới đã quen được hay chưa, sau này tôi sẽ chú ý."Dương Quân Tô: "..." Đây là giả bộ trà xanh đấy à? Xin lỗi, Dương mỗ cô được người người trong giang hồ gọi là dầu mù tạt ớt.Dương Quân Tô cười nói: "Chị Bạch, xem chị nói kìa, sao tôi