Bạch Ngọc Phượng tức giận: "Cô…"Dương Quân Tô cười tủm tỉm nói: "Đồng chí Bạch, tôi chỉ nói đùa với chị thôi, chị xem chị nóng thế nào kia, mặt heo cũng đỏ lên rồi.”Nói xong, cô quay đầu rời đi.Dương Quân Tô trở lại văn phòng cơ sở hạ tầng không lâu thì Lưu Cương cũng trở về.
Lưu Cương vừa đi vào đã nói cảm ơn với Dương Quân Tô: "Tiểu Dương, hôm nay cảm ơn cô nhé.
Tôi đã ăn rất no."Dương Quân Tô lạnh nhạt nói: "Không cần khách sáo, chỉ tiện thể thôi."Lưu Cương thấy những người khác còn chưa trở về, anh ta vội vàng bớt chút thời gian chỉ dẫn cho Dương Quân Tô: "Tiểu Dương, cô là người mới, để mọi người tiếp nhận cô thì cần phải có một quá trình, hơn nữa cô lại còn là một đồng chí nữ, thời gian để mọi người chấp nhận cô có thể còn lâu hơn chút nữa.
Sau này quen rồi thì sẽ không sao nữa.
Cô đừng quá bận tâm."Dương Quân Tô nói: "Anh Lưu, cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi.
Tôi không bận tâm gì đâu.
Tôi cũng nhìn ra được người của khoa cơ sở hạ tầng chúng ta tuy thô lỗ nhưng ai nấy cũng là người tốt.
Bọn họ chưa chấp nhận tôi là bởi vì họ chưa hiểu được tôi.
Tôi tin rằng tinh thành sở chí, kim thạch vi khai[1].” [1] Trích trong Hậu Hán Thư – Quảng Lăng Tư vương Kinh truyện, có nghĩa là: Tâm hết mực chân thành có thể khiến vàng đá mở ra.
Ý nói thành tâm thành ý thì dẫu khó khăn đến đâu cũng đều có thể giải quyết được.Lưu Cương: "Đúng đúng, là như vậy đó."Bọn họ đang nói chuyện thì Ngô Kiếm và Sử Đại Đồng cũng cười đi vào.Hai người vẫn giữ tác phong như buổi sáng, cố tình không để ý tới Dương Quân Tô.
Dương Quân Tô cũng vậy, cô bận rộn làm việc của mình, cũng không thèm liếc mắt nhìn hai người kia.Lưu Cương không thể nhìn nổi nữa, anh ta tới sắp xếp cho cô một số công việc thống kê.Dương Quân Tô cả ngày không có việc gì làm, cô cũng không lo lắng, đến giờ thì tan tầm.Khi gặp đồng nghiệp ở cửa phòng hậu cần, cô còn cười chào hỏi.Người phòng hậu cần thăm dò hỏi: "Tiểu Dương, ngày đầu tiên đi làm, cô cảm thấy thế nào?"Dương Quân Tô cười nói: "Rất tốt, đồng nghiệp rất thân thiện."Mọi người không quá tin lời nói này, có điều cô gái này cũng rất lạc quan, không buồn bã chút nào.Tuy Bạch Ngọc Phượng không đáp lời nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng nghe ngóng.
Chị ta âm thầm bĩu môi, đây chỉ mới ngày đầu tiên thôi, cô cứ chờ đi.Dương Quân Tô đi bộ về nhà, cô cũng không sốt ruột, bước đi không nhanh cũng không chậm, thỉnh thoảng ngẩng đầu thưởng thức hoàng hôn hoặc nhìn phong cảnh ven đường, cứ tản bộ như thế đến khi về tới nhà.Khi cô vừa đến nơi, Diệp Hương Vân đã nấu cơm xong.Bà ấy vừa bưng cơm lên bàn vừa hỏi: "Hôm nay thấy thế nào? Có người làm khó con không?"Dương Quân Tô thản nhiên nói: "Còn cần hỏi sao? Chắc chắn có người làm khó rồi.”Diệp Hương Vân nghe thấy vậy thì