Bật âm lượng của điện thoại đến mức tối đa, thuận tiện phát ra một âm thanh khủng khiếp.Âm thanh khủng bố là do Phương Tình tiện tay lục trên mạng, âm thanh di động mở ra có hơi lớn, trong lòng Phương Tình cũng có hơi sợ hãi, có một loại xúc động muốn che lỗ tai mình.Một đám nhóc con ngoài tường vừa muốn đẩy cửa lớn nhà Phương Tình, bị tiếng vang đột nhiên hù dọa, thanh âm này bọn họ chưa từng nghe thấy, quỷ dị tới mức khiến bọn họ nổi một thân nổi da gà.
Nhao nhao thét chói tai chạy loạn khắp nơi.Yêu Oa cũng luống cuống, chân không nghe sai khiến mà run rẩy, nhìn đám nhóc phía sau đều chạy mất, chính mình cố gắng cất bắp chân, chỉ là chân mềm nhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất, tay cũng bị trầy xước da, mắt thấy máu sắp chảy ra.Nếu là ở trong quá khứ, Yêu Oa nhất định sẽ oa oa khóc to.
Nhưng bây giờ cậu ta nào còn để ý, thì ra người lớn nói đều là thật, đứa câm này thật sự không thể trêu chọc.Yêu Oa tê dại từ trên mặt đất đứng dậy, chỉ nghe được cửa phía sau kẽo kẹt một tiếng từ bên trong mở ra, Yêu Oa chạy nhanh hơn bất cứ lúc nào, vừa chạy vừa phát ra tiếng thét chói tai không thể ngăn chặn.Đám nhóc đi cùng cậu ta đã sớm không còn bóng, Yêu Oa sợ bị đứa câm bắt về nấu ăn, một hơi chạy về nhà, chui vào chăn dùng chăn che đầu, không nhịn được lạnh run.Phương Tình mở cửa ra đã nhìn thấy một đôi chân ngắn đi nhanh tới mức để lại tàn ảnh, nhìn thân ảnh đứa nhóc nghịch ngợm chạy trốn chung quanh, nghĩ thầm, hôm nay cô xem như kẻ ác một lần, nếu không dọa nạt bọn nhóc nghịch ngợm này một lần tới phục tùng, bọn họ nhất định sẽ còn đến, nhà cô có nhiều đồ đạc không thể để người ta thấy, cũng không thể để một đám nhóc con tới gần.Phương Tình cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ tay, vừa chuẩn bị đóng cửa phòng lại, đã nhìn thấy Trần Sinh mặc một thân quần áo vá khiêng cuốc trở về, Phương Tình ý cười nồng đậm từ trong cửa sân thò đầu ra.Trần Sinh chưa từng tưởng tượng cảnh mình tan làm có người ở nhà chờ mình, hiện giờ vừa ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với Phương Tình, trên mặt Phương Tình tươi cười tươi sáng làm cho mệt mỏi Trần Sinh khi làm việc cả buổi sáng nhất thời tan thành mây khói, anh cất bước đi nhanh hơn, trong lòng lo lắng, muốn nhanh châm lửa nấu cơm cho Phương Tình, Phương Tình yếu đuối nhất định đã đói bụng, thò đầu chờ mình trở về.Trần Sinh vừa đi vào cửa nhà, Phương Tình đã vui vẻ kéo ống tay áo của anh, vẻ mặt cầu khen ngợi kéo anh về nhà, còn cẩn thận đóng cửa sân lại.Trần Sinh tuy rằng không