Phương Tình cũng không muốn nuông chiều cô ta, mở miệng muốn trả lời, ai ngờ Trần Sinh luôn có tính tình tốt hơn cô còn mở miệng trước:"Chị dâu Trần lời nói này của chị sai rồi, các chị sao không tự mình nhìn, để đứa nhỏ chạy loạn cả thôn, lại đến trách người khác? Con nhà các chị hoảng sợ, liên quan gì tới chúng tôi, chị mắng đến cửa nhà chúng tôi thế này, như thế nào, xem ra đây là tới cáo trạng? Con nhà các chị như thế nào, trong lòng chị rất rõ ràng, trong thôn này là nó có thể gây chuyện nhất, người nghịch ngợm gây sự, không chừng sẽ chịu báo ứng gì chứ.
Chị lại dựa vào thứ gì mà đổ lên đầu chúng tôi, nói chuyện phải nói chứng cứ, không phải cứ quấy rầy là có thể giải quyết vấn đề.”Trần Sinh nói chữ tròn trịa, Chị dâu Trần nhìn mặt Trần Sinh, giọng điệu cũng cao hơn:"Được lắm Trần Sinh, dân làng nói cậu thay đổi, hết thành thật, tôi còn suy nghĩ không chừng ở giữa có hiểu lầm gì, lần này tôi xem như mở mắt, cậu bây giờ bị mỡ heo che mắt, bị con oắt phía sau cậu làm mê muội, tôi hảo tâm nhắc nhở cậu cô ta không phải là thứ tốt gì, cậu lại giáo huấn ngược lại tôi.
Yêu Oa nhà chúng tôi tuy nghịch ngợm, nhưng nó cũng chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, đứa câm nhà cậu ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha, dọa nó sinh bệnh, quả thực chút nhân tính cũng không có, bà con mau đến xem, Trần Sinh che chở đứa câm người không ra người quỷ không ra quỷ.
Nhìn vẻ mặt hung dữ của cậu ta, thế nào? Mấy ngày trước đánh thôn dân, chẳng lẽ đối với một phụ nữ như tôi cậu cũng muốn động thủ?”Chị dâu Trần càng nói càng phấn khởi, bản lĩnh nói đen trắng bị cô ta phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, nói đến cuối cùng, thậm chí còn đặt mông ngồi trên tảng đá lớn trước cửa nhà Trần Sinh khóc lóc kể lể:"Tôi sinh đứa nhỏ nhà chúng tôi chịu bao nhiêu tội, mọi người đều biết, hầu hết đều biết, mệnh con nhà mình ở bên ngoài chịu uất ức, người nào làm mẹ không đau lòng, làm mẹ không bảo vệ đứa nhỏ của mình, đó chính là một súc sinh, hôm nay tôi nhất định phải đòi công bằng cho con tôi."Trần Sinh bị Chị dâu Trần không nói lý lẽ làm hít sâu một hơi, tiếng dân làng giao đầu ghé tai truyền đến màng nhĩ anh, cực kỳ chói tai, hết lần này tới lần khác anh còn không làm gì được chị dâu Trần quấy rầy quấy rối, gấp đến độ sau lưng anh chảy ra mồ hôi ướt áo.Phương Tinh lại không chút hoang mang quay người lại, ở trong sân mang hai chiếc ghế nhỏ,