“Đừng, anh không thể đi!” cô ấy vội vàng nói.Thẩm Gia Thụ nghi ngờ: “Tại sao?”“cha em gần đây tâm trạng không được vui, tính tình hơi xấu.
Để em đi nói, vẫn nên để em nói cho.
Buổi sáng, anh cứ làm nửa ngày đi, giữa trưa em về nói với ông”.Anh suy nghĩ một chút: “Được rồi, Thanh Thúy, vậy cảm em.
Anh đi trước”.Cô ấy tranh thủ thời gian tiễn anh ra ngoài rồi lau mồ hôi trên trán.
Hối hận khi đó sao cô ấy lại trêu ghẹo Thẩm Gia Thụ làm gì?Bây giờ thì tốt rồi, anh vẫn nghĩ rằng anh thích cô ấy.
Có lẽ nghĩ rằng họ đang hẹn hò với nhau?Anh cần tìm cơ hội để nói rõ ràng.Xúc phân lợn không được, buổi trưa Thẩm Gia Thụ cũng không đi làm.Anh thật sự chịu không nổi mùi phân heo, ngày hôm qua tắm rửa xong, trên người vẫn còn có mùi.
Ở đây không có sữa tắm hay dầu thơm.
Anh cảm thấy toàn thân bốc mùi.Vừa đi làm, anh đã giả vờ đau bụng rồi bỏ chạy.Người ghi điểm không quan tâm, dù sao, nếu anh không làm, thì không có điểm lao động.Anh không dám trở về nhà, sợ bị mẹ đuổi đánh, anh quyết định tìm một nơi trong núi để nghỉ ngơi.
Trong lòng suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.Sao không đi qua xã bên kia xem thử?Anh đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng khóc.Tai anh động đậy, anh nhìn sang, xuyên qua kẽ lá, anh thấy cô bé đang mang gùi lén lau nước mắt.Cô bé mím chặt môi, cố nén tiếng khóc, không ngừng lấy mu bàn tay lau nước mắt, không khỏi xót xa.Thẩm Gia Thụ đang định bỏ đi, cảm thấy gặp nhau trong tình huống này rất khó xử.Nhưng mới đi được hai bước, anh lại nghiến răng nghiến lợi, xoay người đẩy bụi cây sang một bên: “Trí thức Đường, sao cô lại khóc? Bị rắn dọa sợ hay bị côn trùng cắn à?”Đường Niên Niên giương đôi mắt kinh ngạc nhìn anh.
Đôi mắt đỏ như con thỏ.Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi, buổi chiều tôi ra ngoài kiểm tra thị lực, mắt rất mỏi, sợ kính mắt không phù hợp nên phải ra ngoài.
Cho nên hơi chậm.“Đồng chí Thẩm Gia