"Chuyện gì vậy, ngươi yên tâm, ta không nói với ai đâu.
" Lâm Ngọc Trúc cũng học theo Vương Tiểu Mai nhỏ giọng nói.
Vương Tiểu Mai khanh khách cười rộ lên, cảm thấy hai người nói chuyện như vậy rất buồn cười.
"Nói nha.
"
Vương Tiểu Mai ho nhẹ một tiếng, duỗi tay nắm lấy cánh tay của Lâm Ngọc Trúc, nhỏ giọng nói: "Ta nói ngươi biết năm ngoái trong thôn có lãnh đạo đến khảo sát, ta nghe lén được lãnh đạo huyện muốn ở mấy thôn quanh đây xây trường tiểu học, ý tứ của lãnh đạo là thôn chúng ta khả năng cao nhất.
"
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, cúi đầu suy nghĩ một lát, hỏi: "Nếu thật sự ở trong thôn xây trường tiểu học, vậy có phải giáo viên sẽ ưu tiên chọn từ trong thôn.
"
"Chắc chắn rồi, ngươi nghĩ xem danh ngạch đại học Công Nông Binh trưởng thôn cũng có thể kiếm được cho con rể hắn, danh ngạch giáo viên còn không dễ như trở bàn tay à.
" Vương Tiểu Mai phân tích đạo lý rõ ràng.
Lâm Ngọc Trúc đã hiểu ý của Vương Tiểu Mai, lão đầu trưởng thôn này có thể lấy cho con rể danh ngạch đại học, có thể thấy được trong tay hắn nhất định có mối quan hệ.
Kiếm một danh ngạch giáo viên đúng là không phải việc khó.
Đây lại là một việc không có trong nguyên tác.
Khúc mắc với trưởng thôn chỉ là việc nhỏ, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cũng coi như là tai bay vạ gió.
Ai ngờ được lão già đầu óc nóng lên muốn các nàng nhường ra phòng ở chính mình xây?
Đây là việc một người bình thường sẽ làm à?
Lâm Ngọc Trúc nghĩ như vậy, cảm thấy trưởng thôn tuy rằng không phải kỳ ba cực phẩm, nhưng vẫn là người kỳ ba, còn là một người kỳ ba hữu dụng.
"Vậy thật đúng là phải để tâm một chút.
" Lâm Ngọc Trúc lẩm bẩm nói.
"Đúng rồi, ta đã hỏi thăm qua, giáo viên tuyển trong thôn được ghi công điểm, tính theo tháng, mỗi tháng 300 công điểm.
"
Lâm Ngọc Trúc ánh mắt sáng lên, hỏi: "Ngươi biết có mấy thôn có khả năng xây trường tiểu học không?"
Vương Tiểu Mai lắc đầu, nói nhỏ: "Đây đều là tình cờ nghe được thôi.
"
Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi, vậy trước tiên đem lão già trưởng thôn này bắt lấy, việc hôm nay thật sự không phải việc gì lớn, nhiều lắm là miệng lưỡi đắc tội một chút, như kết quả của việc nàng bị Lý Tứ thẩm đẩy ngã bị thương, mới được hai quả trứng gà bồi thường.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy tặng chút trứng gà là được, không thể mới bắt đầu đã cho ăn no, miễn cho biến thành dê béo trong mắt người khác.
"Ta thấy hai ta mỗi người tặng năm quả trứng gà là được.
"
Vương Tiểu Mai suy nghĩ một chút, gật đầu, "Ta thấy cũng đúng, vậy lát nữa chúng ta đi tìm Trần thẩm cách vách đổi ít trứng gà?"
Lâm Ngọc Trúc vốn muốn lấy từ trong không gian ra, nhưng nghĩ lại lại thôi, có cách nói thế này, từ thị trấn đến nông thôn, chỉ có người nuôi gà mới có trứng gà!
Trứng gà dù đắt cũng không có mấy người bán, Lâm Ngọc Trúc vô cớ lấy ra trứng gà rất dễ lộ, không thể giải thích được nguồn gốc, lại không thể nói được mua từ nhà ai, càng không thể nói là mua từ chợ đen, thời này đi chợ đen mua đồ cũng là hành vi sai trái!
Hai người bàn bạc xong, đợi về nhà chung của thanh niên trí thức thay quần áo, lau rửa sơ qua, mới đi nhà Trần thẩm cách vách.
Vào mùa thu, ngày càng lúc càng ngắn, nếu đã muốn đi tặng lễ, vậy phải nhân lúc trời chưa tối hẳn đi tặng, hai nữ thanh niên trí thức đi đường đêm cũng vẫn không an toàn.
Trần thẩm lúc đầu thấy hai người vào sân nhà mình còn là vẻ mặt đề phòng, vừa nghe là muốn đổi trứng gà, lập tức đổi gương mặt tươi cười chào đón.
Ngoài miệng nói là đổi, thật ra vẫn là mua.
Trong tình huống không có cân, đều là tính mười quả trứng gà một cân, cái này Lâm Ngọc Trúc có kinh nghiệm, nàng cũng Vương Tiểu Mai mỗi người đưa cho Trần thẩm 2 hào rưỡi, đổi lấy mười quả trứng gà.
Trần thẩm cười ha hả tiễn hai người ra cửa, trong lòng nghĩ nếu tất cả thanh niên trí thức đều đến chỗ nàng đổi trứng gà thì tốt rồi, Cung Tiêu Xã trấn trên thu mua trứng gà mới có 3 hào 8 một cân!
Đổi được trứng gà, hai người thương lượng lúc này liền đi luôn đến nhà trưởng thôn, có thể đúng lúc đang ăn cơm tối, nhưng tốt hơn là mạo hiểm đi đường đêm!
Còn may, hai người đến nhà trưởng thôn, nhà người ta vẫn chưa ăn cơm, vợ trưởng thôn còn đang ngồi ở trong sân thét to gọi con dâu nấu cơm!
Vợ trưởng thôn thấy hai người vào sân trong lòng căng thẳng, nghĩ thầm: Hai người này tới làm gì? Đều không phải đèn cạn dầu, không phải là tới bới móc đi.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng liền lộp bộp lộp bộp, nghiêm túc nhìn hai người!
Lâm Ngọc Trúc có chút buồn bực, bản thân lại lưu lạc thành như vậy, cảm giác như vợ trưởng thôn cũng có chút đề phòng nàng? Vừa nãy đến nhà Trần thẩm hình như cũng có cảm giác này, nhưng vợ trưởng thôn thì không nên như vậy a, tốt xấu gì cũng là người đã nhận đường đỏ của nàng.
Trong lòng buồn bực, trên mặt lại cười tủm tỉm hướng về phía vợ trưởng thôn nói: "Thẩm thẩm, trưởng thôn có nhà không?"
Duỗi tay không đánh người mặt cười, vợ trưởng thôn nhìn Lâm thanh niên trí thức vẻ mặt tươi cười, chắc là không phải tới cãi nhau, nghĩ đến lão già nhà mình hôm nay làm chuyện ngu xuẩn, trong lòng lại