Trưởng thôn đã mở miệng như vậy, cũng đã nói lên chút không thoải mái ngày hôm nay là cho qua, về sau mọi người nên như thế nào thì vẫn như thế đó.
Lâm Ngọc Trúc cũng không thể thật sự cầm hết trứng gà về, lại xô đẩy thêm vài lần, để lại bốn quả trứng gà rồi hai người mới về nhà.
Đợi người đi rồi, vợ trưởng thôn mới nói: "Ta thấy trong nhà chung của thanh niên trí thức chỉ có hai nha đầu này sẽ làm nên chuyện."
Trưởng thôn bị thổi gió bên tai yên lặng không nói lời nào.
Lúc này trăng lưỡi liềm đã lên cao, bầu trời đầy sao.
Trời đêm như này thật sự đẹp không sao tả xiết, đáng tiếc vài thập niên sau bọn trẻ trong thành phố sẽ không được ngắm cảnh đẹp như vậy!
Vương Tiểu Mai lúc này mới sống lại, mở miệng nói câu đầu tiên chính là: "Sao ngươi không cầm đèn pin theo!"
Lâm Ngọc Trúc mắt trợn trắng: "Đi chỗ Trần thẩm mà cầm đèn pin, ngươi là sợ bà ấy không biết chúng ta đổi trứng gà để tặng người à?"
"Có thể thông minh như vậy sao?" Vương Tiểu Mai tỏ vẻ coi thường, theo nàng thấy sao có thể thông minh như vậy chứ.
"Cẩn thận một chút cũng không thừa!"
"Hôm nay ngươi mồm miệng cũng thật nhanh nhẹn, không tồi không tồi, chỗ trưởng thôn coi như ổn rồi đi?"
"Ừm, chắc là ổn rồi!" Chỉ cần trưởng thôn không động kinh...
"Ai, hai quả trứng gà a, đúng là không nên lắm miệng, ngươi xem Lý Hướng Vãn người ta, đấy mới là thông minh, từ đầu tới cuối đều không đắc tội trưởng thôn."
Lâm Ngọc Trúc nhất thời đau lòng, là nàng xúc động...!Lúc ấy hẳn là nên để Vương Tiểu Mai một mình xung phong, có khi hỏa lực vẫn mạnh mẽ như vậy, bất cẩn rồi...
Vương Tiểu Mai còn đang blah blah nói, gió thu lạnh run, Lâm Ngọc Trúc rùng mình lẩm bẩm nói: "Sao tự dưng thấy hơi lạnh!"
"Nổi gió rồi, đi nhanh lên thôi, hứng gió một lát lại mệt người."
Hai người không khỏi bước nhanh hơn, lúc đi ngang qua một mảnh ruộng ngô, nghe được tiếng động, hai người tức khắc không hẹn mà cùng thả nhẹ bước chân.
Một ít thanh âm không thể miêu tả càng ngày càng rõ ràng, Vương Tiểu Mai giật mình, thiếu chút nữa trượt chân, cũng may có Lâm Ngọc Trúc đỡ.
Các nàng giống như trộm, khom lưng lặng lẽ bước đi, không dám nán lại dù chỉ một giây.
Hai nữ hài không có căn cơ nếu thật xảy ra chuyện gì, còn có thể trông cậy vào người nhà đòi lại công bằng cho sao? Trời cao hoàng đế xa, có khi người đã chết rồi người nhà cũng không biết.
Chờ về tới nhà chung của thanh niên trí thức, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, Vương Tiểu Mai nhỏ giọng nói: "Vừa rồi trong ruộng có phải có người làm chuyện kia hay không?"
Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, đột nhiên muốn cười, mới nhớ tới thời này nữ hài tử ở chuyện nam nữ rất đơn thuần, ra vẻ không hiểu nói: "Làm chuyện gì?"
"Ai nha, chính là...!A, không đúng, ngươi không biết thì ngươi cũng lặng lẽ làm gì?"
Lâm Ngọc Trúc hì hì cười: "Đây chẳng phải là học theo ngươi sao."
Vương Tiểu Mai hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đừng giả vờ đơn thuần...!Ngươi bảo sao bọn họ lại to gan như vậy, nếu bị người khác phát hiện chính là phải...!đi nông trường lao động cải tạo."
Lâm Ngọc Trúc nhún nhún vai, làm việc mệt mỏi cả ngày, ai rảnh rỗi ra ngoài tản bộ, nói đến trẻ con trong thôn, trong ruộng lúc này đã tối thui, chúng cũng không thích đến đó chơi.
Nếu thật bị một hai người phát hiện thì người ta cũng chưa chắc sẽ quản loại chuyện này...
Nhưng mà, Lâm Ngọc Trúc thế nào cũng không ngờ được, việc này đúng thật có người rảnh rỗi đi quản!
Hỏi là ai, thì còn là người quen, chính là Lý Tứ thẩm!
Nói đến cũng khéo, mọi nhà trong thôn lúc này không phải đang nấu cơm thì cũng là đã nấu xong đang ăn cơm, có người nào như Lý Tứ thẩm đi khắp thôn dạo chơi.
Lý Tứ thẩm nhìn đông ngó tây, đúng lúc nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai xách theo túi vải, mắt tối sầm lại, lại nhớ tới chuyện bị ngã lần trước.
Nhục nhã như vậy sao có thể không báo thù.
Nàng thấy hai người xách theo đồ vật liền biết chắc chắn là tặng lễ cho nhà trưởng thôn, nếu không chẳng lẽ là đi đòi đồ từ nhà trưởng thôn?
Lý Tứ thẩm nghiến răng nghiến lợi nghĩ, được lắm, bảo sao hôm đó trưởng thôn nói chuyện giúp cho hai nha đầu này như vậy, hóa ra là