"Phòng của em ở đâu, để tôi đưa em qua đó."Mặc dù Dạ Tử Hiên không hài lòng về nhà của Lữ Nhã Hạm nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là Lữ Nhã Hạm.Cho dù bây giờ đang là mùa hè nhưng cô gái nhỏ này đã ngâm trong nước một thời gian dài như vậy, nếu như không nhanh chóng thay quần áo lỡ như mắc bệnh thì rất phiền toái.Cô là trách nhiệm của anh, anh cũng không muốn thân thể của vợ tương lai có gì không tốt."Phòng phía tây là của tôi."Gian nhà của Lữ Nhã Hạm rất đơn giản, chỉ có bốn căn phòng.Căn đầu tiên ở phía tây là phòng của anh cả, mặt đông là phòng của ba mẹ, còn cô ở trong căn thứ hai phía tây, đó cũng là căn phòng thông với nhà chính.Dạ Tử Hiên nhìn theo ngón tay của Lữ Nhã Hạm, anh mím môi, nhanh chóng đi đến căn phòng mà Lữ Nhã Hạm nói."Chị dâu cả, chúng ta đi đun ấm nước để bé Hạm ngâm mình đi!"Sau khi Dương Chiêu Đệ nhìn thấy mấy động tác nhỏ của Dạ Tử Hiên, chị ta khẽ cười, túm lấy hai người đang muốn tiến lên kia.Nếu đồng chí giải phóng quân đã nói là chịu trách nhiệm, thì vẫn nên để hai người bọn họ có không gian riêng để bàn vài chuyện.Bọn họ xem bé Hạm như con cháu trong nhà, nhưng những chuyện lớn như hôn nhân đại sự thì người ngoài cũng không nên nhúng tay vào."Cũng được."Bác Cố và Ngô Phượng liếc nhìn nhau, cảm thấy Dương Chiêu Đệ nói đúng.Phụ nữ không chịu lạnh được, lỡ như bị dính phải mầm bệnh gì thì rất phiền toái.
Nhất là con sông kia nữa, nó chính là điều cấm kỵ trong thôn, cũng không biết nhóc con kia có xảy ra chuyện gì hay không."Cảm ơn anh, anh đặt tôi lên giường đất là được rồi."Lữ Nhã Hạm cúi đầu, nhỏ giọng nói.Dạ Tử Hiên cảm giác nếu không phải tai mình rất thính thì có lẽ anh đã không nghe thấy cô gái nhỏ nói gì.Chỉ là khi nhìn thấy cái cổ trắng muốt của Lữ Nhã Hạm, Dạ Tử Hiên bỗng phát hiện miệng lưỡi mình khô