"Ha ha! Tôi đi đây, ngày mai ở nhà chờ tôi đấy."Dạ Tử Hiên cười ha ha hai tiếng, cưng chiều nhìn Lữ Nhã Hạm.Thân là một quân nhân, anh biết bản thân mình muốn gì.
Anh muốn một gia đình ấm cúng, cũng bởi vì anh biết bản thân muốn gì, nên khi gặp được Lữ Nhã Hạm, anh mới vui sướng như vậy.Nhưng thoáng chốc sắc mặt Dạ Tử Hiên đã trầm xuống.Lần này anh về nhà để giải quyết vấn đề cá nhân của mình, nhưng nghĩ đến tính tình người trong nhà, anh bỗng có chút đau đầu.Có đôi lúc Dạ Tử Hiên nghi ngờ bản thân được nhặt về.
Nếu không phải vậy thì vì sao ba mẹ không thích anh, đến cả anh em trai cũng không thích anh, càng đừng nói đến đứa em gái được nuông chiều từ bé đến lớn kia của anh, khiến anh không biết nên nói gì."Anh...!Nếu ngày mai có chuyện gì bận thì có thể không cần đến.
Tôi có thể tự mình lo được."Lữ Nhã Hạm thấy sắc mặt Dạ Tử Hiên có chút khó coi thì rụt rè nói.Mặc dù cô không bài xích việc tiếp cận người đàn ông trước mặt, nhưng cô vẫn không muốn lập gia đình.Cô sợ hãi loại chuyện kia, từ đó tới giờ nó đều mang tới đau đớn cho cô, chứ chẳng có chút sung sướng nào.Sau khi ra ngoài, gặp được nhiều người hơn, bọn họ đều nói với cô loại chuyện kia mang lại rất nhiều vui sướng, nhưng Lữ Nhã Hạm vẫn không thể thoát ra khỏi bóng ma trong lòng."Không sao, em không cần phải lo lắng.
Bây giờ tôi về trước, nếu buổi tối có ai đến em không được mở cửa đâu đấy!"Dạ Tử Hiên nghĩ đến tính cách của tên mặt trắng kia.Anh cảm thấy gã chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.Nếu gã thật sự muốn trả tiền thì hôm nay đã không xảy ra chuyện này, còn nếu gã không muốn trả tiền cũng chỉ có thể ra tay từ chỗ cô bé này."Giấy nợ mà em nói ở chỗ nào? Có muốn giao cho tôi cất giữ giúp không?" Dạ Tử Hiên nói.Chỉ có nắm đồ trong tay, tên mặt trắng kia mới không dám làm ra chuyện quá đáng.Một cô gái vừa mới lớn, buổi tối lại ở một