"Ha ha ha, Ninh Hải Sinh, cho dù trong phòng tôi có người đàn ông khác thì liên quan gì tới anh?"Thật là nực cười, cho dù cô có đàn ông khác thì đã làm sao chứ? Hình như cô đã không còn quan hệ gì với gã nữa rồi mà, cô có đàn ông khác cũng là chuyện rất bình thường thôi?"Không biết xấu hổ!"Ninh Hải Sinh thở hổn hển nói.Gã đã quên mất chuyện bản thân tính kế Lữ Nhã Hạm lúc trước.Lữ Nhã Hạm nghe gã nói thế thì nở nụ cười, cười to thoải mái."Ha ha ha!"Lữ Nhã Hạm cảm thấy cô cười tới mức chảy nước mắt, Ninh Hải Sinh này có đầu óc hay không vậy?"Chẳng lẽ anh đã quên những lời tôi nói ở bờ sông sao? Nếu anh không nhớ kỹ, vậy tôi sẽ lặp lại lần nữa!"Lữ Nhã Hạm nhìn cửa phòng, giống như là xuyên qua cánh cửa nhìn thấy Ninh Hải Sinh ở bên ngoài.Cô phát hiện, tâm của mình bây giờ đã bình tĩnh lại rồi.
Đối với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là con đường tương lai mình cần đi.
Còn Ninh Hải Sinh - người đàn ông cô hận cả đời ở kiếp trước, kiếp này đã không khơi dậy nổi chút hận ý nào nữa, chỉ là báo thù vẫn cần phải báo."Lữ Nhã Hạm tôi từ hôn với Ninh Hải Sinh anh, Lữ Nhã Hạm tôi không cần người chồng chưa cưới như anh!"Ninh Hải Sinh lại nghe thấy lời này của Lữ Nhã Hạm, sắc mặt tối sầm, vẻ mặt cũng có chút dữ tợn."Lữ Nhã Hạm..."Ninh Hải Sinh rít tên Lữ Nhã Hạm qua kẽ răng, hai mắt gã nhìn chằm chằm cửa phòng.Hiện tại gã chỉ muốn xuyên qua cánh cửa này, túm Lữ Nhã Hạm từ bên trong ra."Ha ha ha, Ninh Hải Sinh, tôi không phải đứa ngốc, sẽ không bị anh nói mấy câu lừa bịp cho qua nữa đâu.
Anh tới đây để làm gì, trong lòng tôi biết rõ.
Nhưng tôi cũng nói cho anh biết luôn, giấy nợ không ở chỗ tôi, anh tìm tôi vô ích, kể cả mấy người vì tiền mà hại chết tôi, thì khoản nợ của mấy người cũng sẽ có người đòi giúp tôi!"Lữ Nhã Hạm vui vẻ nói.Chỉ cần Ninh Hải Sinh không vui thì