"Tên đàn ông này điên rồi!"Không biết âm thanh của ai lại truyền vào trong tai Lữ Nhã Hạm, cô lập tức cảm thấy da gà toàn thân nổi hết lên.
Đây là có chuyện gì, cô rất rõ trong phòng của mình không có người khác, nhưng loại âm thanh này lại từ đâu truyền vào tai cô?"Đừng nói nữa, cẩn thận ngươi bị loài người túm được, đánh chết đó!"Một âm thanh khác có phần bén nhọn vang lên, cả người Lữ Nhã Hạm cứng ngắc lại, cô mặc kệ Ninh Hải Sinh ở ngoài cửa, toàn thân ngập tràn sợ hãi.
Ninh Hải Sinh ngoài cửa không biết tình huống hiện tại của Lữ Nhã Hạm, gã vẫn hùng hùng hổ hổ, nói chuyện rất khó nghe.
"Hay là tìm Tiểu Hoa cắn cái tên kia một nhát.
Ta vất vả cả buổi tối mới tìm thấy đồ ăn!"Trong lúc Lữ Nhã Hạm suy nghĩ rốt cuộc là ai nói chuyện, thì cô nghe thấy cuộc đối thoại như vậy.
"Tiểu Hôi, ngươi là đứa ngốc, ngươi là chuột mà lại muốn làm giao dịch với rắn hả?"m thanh bén nhọn mang theo sự khinh bỉ lại vang lên.
Lúc này Lữ Nhã Hạm mới biết được thứ nói chuyện rốt cuộc là gì?Nhưng mà không đợi cô tìm được hai con chuột đang nói chuyện, cô lại nghe thấy âm thanh khinh bỉ kia nói tiếp.
"Ngươi không lo lắng con rắn kia sẽ ăn ngươi à? Dù sao chuột và rắn cũng là thiên địch đấy!"Nghe tới đó, Lữ Nhã Hạm nở nụ cười, tiếng cười trong bóng đêm cực kỳ rõ ràng, hơn nữa âm thanh cười của Lữ Nhã Hạm lại còn rất thanh thúy.
"Ha ha ha! ""Lữ Nhã Hạm, đồ điếm thối, tôi biết ngay trong phòng cô có đàn ông khác mà, đồ không biết xấu hổ, lăng nhăng!"Ninh Hải Sinh nghe thấy tiếng cười thanh thúy của Lữ Nhã Hạm, sợi gân cuối cùng trong đầu đứt phựt.
Hiện tại gã hoàn toàn không còn cái gọi là lý trí nữa.
"Cha, bên phía bé Hạm hình như có tiếng động!"Vừa mới cơm nước xong, còn chưa kịp dọn bàn đã nghe thấy tiếng rầm rầm rầm từ bên phía nhà họ Lữ truyền tới, ánh mắt Cố Quốc Cường chợt lóe, lạnh giọng nói.
"Bên nhà bé Hạm xảy ra chuyện sao?"Bác gái Cố lập tức kích động, suýt chút nữa ném luôn cái bát xuống đất, lo lắng nói.
Trời khuya rồi, bé Hạm đừng có chuyện gì nhé!"Chúng ta đi qua xem!"Cố Đại Trụ đứng lên nói.
Nhà họ Lữ có ơn với bọn họ, bọn họ không thể biết rõ bé Hạm có chuyện mà lại làm bộ như không biết được.
"Dạ được!"Cố Quốc Cường đỡ mẹ mình dậy, đi theo phía sau cha qua nhà họ Lữ.
Vừa mới tới cửa nhà họ Lữ, Cố Quốc Cường đã thấy có một bóng đen đứng ở đó.
Không đợi anh kịp làm gì, mẹ anh đã vội vàng đẩy anh ra, nhanh chóng tiến lên.
"Bé Hạm, bé Hạm, cháu có làm sao không?"Lữ Nhã Hạm còn đang chìm trong suy nghĩ, bản thân có thể nghe hiểu được tiếng động vật nhỏ từ lúc nào, thì cô nghe thấy giọng nói lo lắng của bác gái Cố.
Đúng rồi,