"Nhã Hạm, cháu chịu oan ức rồi!"Bác Cố nhìn bộ dạng chịu đựng của Lữ Nhã Hạm, đau lòng nói.Sau khi Mã Quế Hương nghe Lữ Nhã Hạm nói vậy, lúc đầu trên mặt còn lộ ra vẻ đắc ý, nhưng đợi cô nói xong thì vẻ đắc ý trên mặt bà ta biến mất sạch, đáy mắt chỉ còn lại sự tức giận."Không phải, không phải như thế!"Lúc Mã Quế Hương nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của thôn dân, bà ta cuống quýt giải thích.
Nếu chuyện ngày hôm nay không nói cho rõ ràng, thì về nhà bà ta đừng mong có ngày lành nữa.Cho dù bà ta đã là mẹ của ba đứa con, nhưng tính tình người đàn ông nhà bà ta rất nóng."Là đồ đê tiện Lữ Nhã Hạm kia, nó yêu đương vụng trộm với Nhị Cẩu Tử ở chỗ này, sau khi bị tôi bắt gặp thì không cẩn thận đánh trúng Nhị Cẩu Tử."Lúc này Mã Quế Hương không quan tâm gì nữa, trong mắt mang theo vẻ điên cuồng.
Bà ta không tốt thì Lữ Nhã Hạm cũng đừng mong vớ được chỗ tốt gì."Bác Trần à, sao bác, sao bác có thể nói cháu như vậy chứ?"Lữ Nhã Hạm ôm mặt mình, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào."Cháu còn chưa lập gia đình, bác thật sự muốn hủy hoại cháu như vậy sao?"Lữ Nhã Hạm ngẩng đầu, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng.Hừ, bà muốn Trần Mộc Lan gả cho Ninh Hải Sinh đúng không, tôi không cản cũng không thèm đồ khốn đó, nhưng nếu bà muốn hủy hoại tôi, vậy cũng phải xem tôi có đồng ý hay không chứ?Nghĩ tới cuộc sống bi thảm ở kiếp trước, Lữ Nhã Hạm dùng sức siết chặt nắm tay, ngón tay dần trở nên trắng bệch, móng tay ghim sâu vào trong lòng bàn tay.Đời này, cô nhất định phải sống cho tốt, nhất định không được lặp lại cuộc sống bi thảm của kiếp trước."Đúng đấy, Mã Quế Hương, rốt cuộc bà muốn làm gì.
Bé Hạm có tính tình như thế nào, trong lòng mọi người đều rõ.
Bình thường, bé Hạm ngay cả cửa cũng không dám bước ra, thì nó có thể làm ra chuyện như vậy sao? Hơn nữa, thằng nhóc nhà họ Ninh tốt hơn Nhị Cẩu Tử rất nhiều, hình như nó còn là học sinh trung học đấy, tại sao bé Hạm lại muốn dính dáng tới Nhị Cẩu Tử chứ?"Bác Cố không để ý tới việc