Trần Mộc Lan cũng cảm thấy dường như tính cách Lữ Nhã Hạm đã thay đổi rất nhiều, nếu là trước kia cô gặp phải chuyện như vậy, có lẽ sẽ chỉ biết khóc mà không biết phải giải thích như thế nào.
Không ngờ hiện tại Lữ Nhã Hạm có thể nói năng rõ ràng như vậy, cô ta sửng sốt một hồi thì cũng ra vẻ ấm ức nhìn Lữ Nhã Hạm."Nhã Hạm, cô thật sự hiểu lầm tôi rồi, tôi không hề nghĩ như vậy!""Lữ Nhã Hạm, cô chính là một người phụ nữ không an phận, rõ ràng là cô làm chuyện có lỗi với tôi, nhưng cô còn ở đây ra vẻ trinh tiết liệt nữ, cô diễn cho ai xem?"Ninh Hải Sinh nhìn thấy Hạ Tư Đồng liếc nhìn mình một cái thì dũng cảm nói tiếp.Chỉ là khi nói xong, nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Lữ Nhã Hạm, gã mới biết được, hình như quyết định của gã đã bị cô nhìn thấu.Nhưng nghĩ tới bản thân đã sắp trở thành người trong thành rồi, gã ưỡn thẳng sống lưng, liếc xéo Lữ Nhã Hạm một cái, biểu cảm kia thể hiện rất rõ, cô chính là người như vậy."Nhã Hạm, cô đừng đau lòng, chỉ c ần sau này cô và Nhị Cẩu Tử chung sống hạnh phúc, thì mọi người đều sẽ không chê cười cô.
Dù sao hai người cũng là lưỡng tình tương duyệt!"Trần Mộc Lan đứng bên cạnh Ninh Hải Sinh, bày ra bộ dạng tôi là muốn tốt cho cô.Lúc này Lữ Nhã Hạm đã bị hai tên tra nam tiện nữ không biết xấu hổ này chọc tức.Cô cười ha ha ha ha."Ha ha ha, quan hệ giữa hai người thật sự rất tốt đấy!"Tiếng cười của Lữ Nhã Hạm lọt vào tai Ninh Hải Sinh và cả Trần Mộc Lan, khiến hai người thoáng nhìn qua nhau.Bọn họ không khỏi cảm thấy chột dạ, vì sao trông bộ dạng Lữ Nhã Hạm giống như là đã biết quan hệ giữa hai người bọn họ vậy?Nghĩ tới đây, Ninh Hải Sinh thoáng nhìn Hạ Tư Đồng ở trong đám người, sau đó bình ổn lại cảm giác cắn rứt trong lòng."Lữ Nhã Hạm, tôi vốn còn muốn chia tay trong yên bình với cô, nhưng lại không ngờ cô sẽ nói tôi như vậy.
Cô đã không nể mặt tôi, vậy thì sao tôi phải giữ mặt mũi cho cô chứ?"Ninh Hải Sinh nói tới đây