Khi nhảy ra khỏi cửa sổ, hai chân của Sở Uyển có chút mềm, may mắn cánh tay của cô vẫn được doanh trưởng Cố giữ chặt nên cô không bị té ngã.Thôn Ninh Ngọc không nhỏ, nhà của doanh trưởng Cố ở cuối thôn.
Ban đêm đen như mực, nhưng dựa vào ánh trứng Sở Uyển có thể nhìn thấy đường về nhà chồng.Sở Uyển rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt nói: “Cảm ơn.”“Tôi chỉ là không muốn bản thân chọc phải phiền toái mà thôi”.
Cố Kiêu bình tĩnh nói.……..“Đi ra cho tôi!”“Quả phụ Sở, cô cỏn không đi ra, chúng tôi liền phải xông vào!”Lúc này đối với Sở Uyển, tiếng nói của người trong thôn trở lên xa xôi.các thôn dân thanh âm, trở nên xa xôi.Cố Kiêu xoay người, đi tới một phương hướng khác, đầu cũng không quay lại.Trên đường nhỏ tối đen của nông thôn, thân ảnh của Sở Uyển vừa suy yếu vừa kiên định.Con đường này Sở Uyển cũng không nhận rõ, cô nhìn thoáng qua xung quanh.
Vừa muốn nhấc chân đi về một phía, đột nhiên Sở Uyển nghe thấy tiếng nói của người dân trong thôn lại vang lên một lần nữa.“Nơi đó có bóng người, có phải là quả phụ Sở không?”“Đuổi theo xem!”Sở Uyển nghe thấy vậy liềnhoảng hốt, lập tức ngồi xổm xuống, trốn đến sau một cây đại thụ cách không xa nhà của doanh trưởng Cố.Sở Uyển ngồi xuống, nhắm chặt hai mắt, hai