Cố Kiêu cũng không phải một người thích xen vào việc của người khác.
Càng lười phản ứng khi mà vô duyên vô cớ gặp phải những việc vớ vẩn như ngày hôm nay.
Hắn không sợ, hắn cái gì cũng chưa làm, kể cả người dân trong thôn có đẩy cửa xông vào thì hắn cũng chẳng sao.Nhưng vấn đề hiện tại là cô gái này! Cô ta là một tiểu quả phụ trẻ tuổi, xung quanh đầy thị phi.
Hắn có thể dễ dàng đi ra khỏi đây, nhưng cô ta lại không thể.Cô gái này nếu còn ở lại đây sẽ bị nghi ngờ.Cố Kiêu nhìn thấy mặt Sở Uyển đã đỏ rần lên, bộ dáng thấp thỏm, liền biết, cô gái này da mặt thực sự rất mỏng.
Nếu như lúc này cửa bị mở ra, chính là bức cô gái này vào con đường chết.“Trong phòng chứa củi có một cửa sổ, từ cửa sổ này rời đi, sẽ không gặp phải những người ở ngoài kia”.
Cố Kiêu nóiSở Uyển ngẩn ra, cô là lần đầu tiên ở trong phòng này.
Trong thôn mỗi một căn nhà ở có cấu tạo không giống nhau.
Nếu cửa sổ của phòng ngoài kia thông với tiểu viện, cô đi ra như vậy nhất định sẽ bị người trong thôn vây kín.Chờ phản ứng kịp, Sở Uyển liền cảm kích nhìn doanh trưởng Cố.
Sở Uyển vẫn rất yếu, cả người đều không có sức.
Từng bước của cô như đang dẵm lên bông, nhưng cô không dám chậm trễ thêm nữa, nhanh chóng tìm kiếm phòng chứa củi.“Đi theo tôi.” Doanh trưởng Cố cầm theo đèn dầu hoả,