Trần Tú Nga ngốc trong chốc lát, nhưng nhanh chóng tìm lại được trạng thái chiến đấu hàng ngày.
“Toàn thôn có ai nấu cơm ăn vào lúc này? Cô tưởng lương thực là tự nhiên từ trên trời rơi xuống sao? Trứng gà rồi đường đỏ, cứ phải đắt tiền thì cô mới ăn ah! Đói bung thì ngủ không phải là được rồi sao? Cả tối tôi chỉ ăn có chút cháo khoai lang đỏ, hiện tại cũng đói đến hoảng hốt, cô có thấy tôi ăn gì không?”“Mẹ cũng đói bụng sao?” Sở Uyển nâng mắt nhìn lên, nghiêm túc nói, “Vậy mẹ ngủ đi, ngủ liền không đói bụng.
”Trần Tú Nga lập tức bị lời nói của con dâu làm cho nghẹn họng.
Vốn tưởng rằng con dâu sẽ tranh cãi với mình nhưng nhìn xem, người ta tiếng nói nhẹ nhàng, nhã nhặn, vẫn là bộ dáng như thường ngày.
Hơn nữa, còn giống như quan tâm đến bà ta?Không phải, nào có ai quan tâm lại như vậy, tiểu quả phụ rõ ràng là muốn chọc cho bà tức giận!Trần Tú Nga tiếp tục chửi ầm lên, nhưng phản ứng của Sở Uyển, càng làm cho bà ta tức giận.
“Bây giờ phải làm sao đây? Ăn thì đã ăn rồi! Nếu không mẹ đi báo công an đi”.
Sở Uyển nhẹ nhàng nói.
Trần Tú Nga mắng được một nửa, tức giận trong lòng nghẹn ở cổ họng, mồm mở to, hai mắt trừng ra như sắp rơi khỏi hốc mắt.
Con dâu bà ta nói gì?Cô ta có