Phó Hiền Quang che lại ngực, đau đến kêu ra tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, một lúc lâu cũng không thể động đậy.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một đôi ủng quân đội đứng trước mặt hắn.
Phó Hiền Quang sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn lên, người đứng trước mặt hắn chính là doanh trưởng Cố, doanh trưởng đang từ trên cao nhìn xuống hắn.
Mà lúc nãy mắt hắn cũng đã nhanh chóng quét vào trong phòng, trong đó không có một bóng người.
……“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa nhà của doanh trưởng Cố lại bị mở ra một lần nữa.
Thôn dân thấy vậy, còn đang vui mừng cho rằng, đúng là tiểu quả phụ ở trong phòng, thì đột nhiên thấy doanh trưởng Cố nắm lấy vạt áo của thanh niên trí thức Phó, kéo ra ngoài.
Doanh trưởng dùng sức một cái, hung hăng đem thanh niên trí thức Phó quang ngã trên mặt đất ở cửa lớn.
Mọi người sợ tức mưc, nhanh chóng lùi lại mấy bước.
Phó Hiền Quang bị đau đến đầu váng mắt hoa, té ngã lộn nhào trên đất mà không thể dậy nổi.
Doanh trưởng Cố lạnh giọng chất vấn hắn ta: “Trong phòng có người hay không?”Phó Hiền Quang cả người đều đang run rẩy, sợ tới mức thanh âm lộ ra chút chột dạ: “Không có, trong phòng không có ai! Là, là tôi sai rồi, tôi không nên trộm bò vào trong!”Người dân trong thôn lúc này mới hiểu rõ đã xảy ra cái gì.
Nhưng đồng thời, cả đám người cũng đều sợ tới mức không dám thở mạnh.
Ngày thường thanh niên trí thức Phó là một người văn nhã, có không ít các cô gái nhỏ trong thôn thầm thích hắn.
Nhưng hôm nay hắn lại dám hành động như vậy.
Ở trước mặt doanh trưởng Cố,