Thanh Thanh đáng yêu hoạt bát, nhưng lại là một cô nhóc hay khóc.
Con bé vẫn luôn dùng cách khóc lớn để biểu đạt bất mãn của mình.
Toàn bộ tất cả các nhà giữ trẻ trong quân khu, các cô giáo đều rất sợ phải chăm sóc cho cô bé, nói cô bé bị chiều đến mức kiêu căng.Mà An Năm năm nay đã sáu tuổi, đã sớm hiểu chuyện.
Sau khi biết được ba đẻ mình đã hy sinh, mẹ thì rời bỏ hai anh em cậu, liền khắc sâu phần tổn thương này ở đáy lòng.
Vì lớn lên ở quân khu, cậu nhóc biết được, dùng nắm tay như thế nào để bảo vệ chính mình, cậu luôn sợ bị người khác bắt nạt, vì vậy luôn đi gây chuyện…Cố Kiêu đã dạy, cũng nói qua cùng bọn nhỏ, nhưng mặc kệ hắn làm như thế nào, hai đứa nhỏ là dạng gì vẫn là cái dạng đó.“Lần này về đây, con để lại hai đứa trẻ ở đây đi.
Con tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên quan tâm đến việc hôn nhân của mình, để cho những ngày sau được tốt hơn”.
Bà Mạc nói.Dù sao bà cũng chứng kiến Cố Kiêu lớn lên, Bà Mạc sớm đã đem hắn trở thành con nuôi của mình.Lúc ấy Cố Kiêu mới sáu, bảy tuổi, cha mẹ ra tiền tuyến, lo lắng không có ai chăm sóc cho anh em bọn họ, liền đem hai đứa nhỏ đưa đến thôn Ninh Ngọc này.
Hắn cùng ba của An Năm và Thanh Thanh chính là cùng nhau lớn lên, hai đứa nhỏ nhanh chóng trở thành bạn bè, anh em tốt của nhau.
Bởi vậy, sau khi bạn tốt hy sinh, tinh thần Cố Kiêu cũng bị sa sút trong một thời gian dài.Mấy năm trước, Cố Kiêu còn chưa tin bạn tốt đã hy sinh, hắn vẫn luôn nói bạn tốt chỉ là mất tích mà thôi.
Nhưng mấy năm nay, hắn cơ hồ không hề nhắc tới việc này nữa, chắc là