Cố Kiêu nhớ tới một màn diễn ra đêm qua, ánh mắt dừng lại trên hai môi mờ nhạt cùng má lúm đồng tiền của Sở UyểnCô ta muốn tới tìm hắn nói gì sao?Lúc này, Sở Uyển đang rất cao hứng.
Bởi vì cô vừa rồi chính là đến văn phòng của chủ nhiệm Tưởng làm việc a.
Sau khi sửa sang lại đống số liệu phức tạp của tư liệu, Sở Uyển tràn đầy cảm giác thành tựu.
Làm công việc này cùng với công việc trong ruộng cần sức lực tư vị hoàn toàn không giống nhau.
Công việc buổi sáng đã kết thúc, hiện tại Sở Uyển muốn đến sân phơi lúa ở cuối thôn báo danh.
Tâm tình sung sướng, vì vậy mà khoé môi cô không ngăn được ý cười.
Chỉ là, đang đi qua một căn nhà nhỏ ở cuối thôn, Sở Uyển đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn theo cô.
Sở Uyển tò mò chuyển mắt qua nhìn, liền trợn tròn mắt.
Như thế nào là hắn?Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Cố Kiêu, Sở Uyển lâm vào trầm tư.
Lại gặp mặt.
Ý nghĩ đáng sợ kia lại ngóc đầu xuất hiện trong đầu cô – cô sẽ bị phán tội lưu manh.
Cơ hồ không có động tác dư thừa, Sở Uyển tăng nhanh bước chân, nhanh chóng biến mất nhanh như chớp.
Cố Kiêu:?Cô ta không phải tới tìm hắn sao?Còn có, vì cái gì cô ta lại có biểu hiện giống như thấy quỷ vậy?Mạc nãi nãi:!Bà thấy, hai mắt của doanh trưởng Cố đều đặt lên trên mặt của tiểu quả phụ, đường đường là một doanh trưởng lại có cái bộ dáng mất giá như vậy a.
Mắt chỉ đối