Hiện tại Sơ Uyển chính là cả thân đều lạnh, đầu óc giống như lúc chạng vạng tối, chỉ cảm thấy hỗn đỗn đau nhức.
Nhưng quan trọng nhất chính là cả người không có sức lực.
Cô cố gắng hít hà một hơi, nhớ lại trình tiết trong quyển truyện niên đại.Trong quyển sách đó, cô mới hai mươi tuổi đã chết.Một ngày kia cô bị sốt cao, liền bị người hãm hại, tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trên giường đất của Cố doanh trưởng.Ngoài phòng thì người dân trong thôn mỉa mai đủ lời.
Cô liền hoảng hốt, không biết chọn đường nào chạy trốn.
Khi vừa chạy ra khỏi nhà của Cố doanh trưởng liền gặp được cô bạn thanh niên trí thức tốt bụng Uông Mỹ Như.
Cô ta liền chỉ đường cho cô.Nhưng con đường đó chính là đi qua vách núi.Trời tối, Sở Uyển không biết đường, ở trong truyện chính là bị trượt chân ngã chết.
Sau đó hiểu lầm được giải trừ, mọi người không còn cười nhạo trào phúng cô nữa.
Nhưng bọn họ sẽ cảm khái một tiếng —— Sở Uyển cái gì cũng tốt, chính là mệnh không tốt a.Sở Uyển hoảng hốt.Mệnh của cô không tốt sao?Đúng vậy, cô mới sống ngắn ngủi có hai mươi năm, mà tất cả tư vị chua xót của cuộc đời đều đã nếm qua.Nhưng hiện tại Sở Uyển rất tỉnh táo, cô không phải là nhân vật phụ trong truyện, cũng không phải là một nhân vật