Ở trong phòng, ánh mắt doanh trưởng Cố vừa chạm đến đôi tay đang lôi kéo vạt áo của mình kia, liền thấy cô gái đã lập tức nhanh chóng thu tay lại.
Sở Uyển nhút nhát sợ sệt, đến bả vai cũng đang run rẩy, tim cô như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô bắt buộc chính mình phải bình tĩnh.
Hồi tưởng lại trong đầu, Sở Uyển biết, thôn dân sẽ không xông vào.
Bọn họ không dám, toàn bộ thôn Ninh Ngọc này, ai dám đá cửa phòng của doanh trưởng Cố?Nói cách khác, chỉ cần cô có thể yên lặng rời khỏi nơi này, không đụng phải người dân trong thôn thì coi như thoát được nguy cơ.
“Ngoài cửa chính ra, căn phòng này của ngài có cách khác đi ra được không?”Tiếng nói của Sở Uyển rất nhỏ, cô cảm thấy sợ hãi đối với người đàn ông này, nhưng lại không thể không bắt lấy hắn làm sợi rơm cứu mạng cuối cùng của mình, cô cần phải nắm chắc cơ hội này.
Cố Kiêu nhìn Sở Uyển.
Ngay lúc ban đầu, hắn tin vào những lời nói khó nghe của những người dân trong thôn kia.
Người dân trong thôn trước đó không hề biết hắn, hắn cũng sẽ không tự nhiên vô cớ sinh ra đồng tình với bọn họ.
Mặc kê cô gái này đã trải qua việc gì, cô ta không nên lấy hắn ra làm ván cầu, cô ta muốn chạy ra khỏi phòng là không có khả năng.
Nhưng hiện tại, một khắc này, hắn lại dao động.
Có lẽ là bởi vì cô gái này không làm ra bất