Đêm khuya, xe lửa của nhóm Cố Linh tới trạm cuối cùng, cả nhóm tá túc ở một thôn trang gần ga tàu hỏ mấy tiếng đồng hồ.
Sáng sớm ngày hôm sau vừa mới 5 giờ sáng, cả nhóm lên một chiếc xe mượn được đi đến bờ biển.Ở bờ biển có một con thuyền giản dị, chèo thuyền cũng là người trong thôn gần đó.
Bây giờ đã là đầu hè, nhưng buổi sáng sớm, gió biển rất lạnh, thổi vào bờ từng trận từng trận, làm cho mọi người có chút không thoải mái, hơn nữa, nhìn mặt biển rộng lớn, làm cho ai cũng cảm thấy chút sợ hãiLý Hải Hà chỉ huy tất cả mọi người lên thuyền : “Chúng ta ngồi thuyền này thêm hai giờ nữa là có thể đến được hải đảo! Con thuyền này về sau cũng là phương tiện giao thông của chúng ta, mỗi tháng chính là con thuyền này sẽ vận chuyển vật tư cùng tin tức của người nhà đến cho chúng ta!”Có thể nói, sắc mặt của hầu hết thanh niên trí thức có mặt ở đây đều không quá đẹp, những thứ này không giống như trong tưởng tượng của bọn họ.Chỉ có Cố Linh có chút hưng phấn, cũng có chút thương cảm.
Đây là lần đầu tiên cô thấy biển rộng, cô ngạc nhiên phát hiện ra, mình rất thích biển rộng, nhưng lại không nhịn được nghĩ đến mẹ mình, mẹ đã táng thân ở nơi biển rộng như thế này sao?Người nam nhân chèo thuyền kia liếc mắt nhìn Cố Linh một cái, ánh mắt anh ta có chút nghi hoặc, nhưng bởi vì khẩu âm quá nặng, không giao lưu được tốt, vì vậy anh ta không nói chuyện.Cuối cùng đội ngũ thanh niên trí thức vẫn sôi nổi lên thuyền.
Thuyền nhỏ hướng tới hải đảo dần dần bơi đi.
Trong sương sớm, hải đảo kia có vẻ rất gần, nhưng thuyền đi thật lâu mà vẫn chưa đến nơi.Bành Hiểu Nguyệt nhịn không được nói: “Hải đảo này… quả thật không phải nơi dành cho con người.”Lý Hải Hà