Nam thanh niên trí thức kia vẻ mặt cũng nam kham, hắn ta cũng đã quên mất việc mình say sóng, nhanh chóng nói : “Thanh niên trí thức Cố, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý!”Bành Hiểu Nguyệt trong lòng cười, trên mặt lại giả làm người chính nghĩa nói: “Bản thân anh cũng rất khó chịu, hơn nữa anh cũng không phải cố ý, thanh niên trí thức Cố xinh đẹp như vậy, khẳng định là một người hào phóng, cô ấy chắc chắn sẽ không so đo!”Không chờ Cố Linh nói chuyện, Lý Hải Hà đã quát: “Cô đừng có gây thêm phiền! Chúng ta đến hải đảo khẳng định vật tư sẽ rất thiếu thốn, nếu hành lý bị rơi xuống là của cô, cô còn có thể nói như vậy không? Thanh niên trí thức Cố, bên trong hành lý kia của cô là gì? Khi chúng ta đến đảo, cơ sở sinh hoạt khẳng định vẫn có thể được đảm bảo, cô đừng sợ.
Chờ sau khi lên đảo, mỗi người chúng tôi sẽ phân chia một chút vật tư cho cô.”Cố Linh tuy rằng trong lòng đang cảm thấy bực bội vì hành lý của mình bị làm rơi xuống biển, nhưng có câu nói, xe đến trước núi ắt có đường, huống hồ đồ ăn bên trong hành lý kia của cô cũng không phải là kế lâu dài.
Một hành lý đồ ăn lớn như vậy, cũng nhiều lắm chỉ đủ ăn mười ngày, nửa tháng mà thôi, mấu chốt cuối cùng cô vẫn phải dựa vào vật tư trên đảo.Trên thuyền sau đó rất nhanh không còn ai nói chuyện nữa.
Thuyền nhỏ vẫn từ từ đi về phía trước như cũ.
Nam thanh niên trí thức kia trước sau vẫn luôn cảm thấy áy náy.
Nếu Cố Linh mắng hắn ta một trận, trong lòng hắn ta còn cảm thấy thoải mái một chút, nhưng mấu chốt là, Cố Linh không hề trách cứ hắn một câu nào, làm cho hắn áy náy vô cùng.Bành Hiểu Nguyệt trước sau cười như không cười mà nhìn Cố Linh, bộ dáng chính là xem náo nhiệt, còn sắc mặt của những người còn lại