Cố Linh nhìn một màn này, lại nghĩ đến hai mươi năm đời trước của mình.
Mỗi lần cô đều bị Tôn Tú Lan này dùng bề ngoài ôn nhu vô tội làm cho không thể nói được một câu.
Có gì uỷ khuất, cô chỉ có thể chôn ở trong lòng mà thôi.Cố Linh nhìn bà ta, khẽ cười : “Kỳ thật mẹ có thể để dành lại một phần cơm cùng thức ăn cho tôi.
Như vậy cả nhà đều không cần phải chờ tôi về mới ăn cơm.
Mấy ngày hôm trước, thìm Lưu ở trong ngõ chúng ta còn nói tôi không hiểu chuyện, mỗi ngày đều làm cho mọi người trong nhà phải chờ tôi trở về mới có thể ăn cơm.
Ba, con cũng không phải là người như vậy, ba là người chứng kiến.
Tội danh lớn như vậy, con gánh không được nha!”Cố Trường Kiện nghe con gái nói xong, cũng nhíu mày: “Về sau liền để phần lại một phần cơm cùng thức ăn trong nồi cho Linh Linh là tốt rồi.”Tôn Tú Lan thấy thế, trong lòng lộp bộp một chút.
Bà ta cảm giác Cố Linh có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng không có thời gian suy xét tỉ mỉ, chỉ cười làm lành nói: “Nếu Linh Linh không muốn ăn cơm cùng chúng ta, vậy thì mẹ sẽ để lại riêng cho con một phần cũng được, dù sao hết thảy đều nghe Linh Linh.”Tấm tắc, bà ta đây là lại cấp