Nếu là Cố Linh của đời trước, khẳng định lúc này sẽ dừng lại, rốt cuộc Tôn Tú Lan đã khóc rồi.Nhưng, không phải ai khóc liền sẽ là người có lý, Cố Linh rũ lông mi xuống, cười khẽ : “Tôi thế nào? Ba, ba cẩn thận nói đi, con đã làm cái gì không đúng vậy? Câu nói nào của con không đúng? Mẹ Tôn Tú Lan của con cứ phải một hai chờ con trở về nhà thì cả nhà mới được ăn cơm.
Ai cũng đều nói con không hiểu chuyện, làm hại người một nhà không kịp ăn cơm đúng giờ.
Con không muốn như vậy, mẹ lại trách con không muốn ăn cơm cùng mọi người.
Vậy con phải làm như thế nào cho tốt? Hay con vẫn là nên giống Cố Á, mắng bà ấy không phải là con người sao?”Cố Trường Kiện sửng sốt, lúc này mới cẩn thận suy nghĩ, phân biệt rõ ràng một phen.
Tôn Tú Lan khóc, nhưng quả thật Linh Linh không làm gì sai lầm a!Tôn Tú Lan chú ý, thấy sắc mặt chồng không đúng, nhanh chóng lau lau đi nước mắt, nói: “Đừng làm khó dễ con trẻ, đề là tôi sai! Được rồi, cả nhà ăn cơm đi, sau này không nói đến chuyện này nữa! Từ giờ mẹ biết cần phải làm như thế nào, mỗi ngày để phần lại một phần cơm cho Linh Linh là được rồi!”Cố