Nước dừa tươi uống quả thật quá ngon, bên trong đó có nhiều nhất dinh dưỡng, uống lại còn có thể giải khát, chính là đồ uống ngon mà người trong đất liền không thường thấy.
Lý Hải Hà khó có được một lần lộ ra ý cười: “Uống ngon thật! Dừa này uống quá ngon!”Cố Linh cười rộ lên: “Lý đội trưởng, cô thử ăn một quả xoài xem, không biết xoài này ăn có ngon hay không.”Chu Thành cũng thích uống nước dừa này, hắn vừa nghe thấy Cố Linh nói như vậy, liền lau miệng mình, bắt đầu lột vỏ xoài.
Xoài chín vừa mới được hái xuống, chỉ cần nhẹ nhàng là đã có thể bóc được vỏ ra.
Thịt quả bên trong mềm mại, còn toả ra mùi hương thơm nồng.
Ba người cắn một miếng, trong miệng đều là nước xoài, xoài này vừa ngọt vừa thơm, quả thực cả ba cứ ăn từng miếng từng miếng to một.Cố Linh một hơi ăn hết hai quả xoài to, dưới chân Chu Thành thì bất tri bất giác đã toàn là vỏ xoài, mà Lý Hải Hà thì vui mừng nói : “Đây là quả xoài sao? quả này ăn cũng quá ngon đi.
Tôi chưa bao giờ ăn quả gì ngon như vậy đâu!”Ba người Cố Linh dưới ánh mặt trời, một bên uống nước dừa, một bên ăn xoài, tâm tình cả ba đều vui sướng không thôi.Mà lúc này đám người Bành Hiểu Nguyệt đi một đoạn đường cũng rất mệt mỏi.
Bọn họ cũng gặp được một mảnh cây dừa, miễn cưỡng mấy hái xuống được một trái, nhưng sống chết lại không mở ra được.
Sắc mặt của bốn người này vừa mệt mỏi vừa nôn nóng, lại chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.Còn ở thành phố nhỏ xa xôi kia, đầu Cố Á hiện tại đang choáng váng, đau đớn.
Cô ta bị ba mẹ tặng cho mỗi một bên mặt một cái tát, sau đó cô ta khóc hết một buổi sáng, cuối cùng trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là nhanh chóng gả đến Dư gia, để cô ta có thể thoát khỏi Cố gia này!Cố Á lau lau nước mắt, thu thập lại bản thân, rồi trang điểm một phen.
Sau đó cô ta trực tiếp đi đến trước cửa đơn vị của Dư Minh Hâm.
Cô ta muốn