Cố Á không thể tưởng tượng nổi Dư Minh Hâm sẽ nói như vậy.
Cô ta nhìn vào Dư Minh Hâm, nói : “Xin lỗi? anh xin lỗi tôi thì có ích lợi gì? Anh có nhớ được anh đã làm những gì với tôi hay không? Anh nhìn xem, ở chỗ này của tôi hiện giờ vẫn còn dấu vết anh đã để lại ngày hôm đó!”Cố Á liền lấy tay kéo cổ áo mình xuống, trên cổ cô ta đích xác còn có rất nhiều vết đỏ loang lổ.
Mặt Dư Minh Hâm đỏ ửng cả lên, tay hắn ta gắt gao nắm chặt lấy tay lái xe đạp, hắn ta tức giận gầm nhẹ lên: “Tôi lúc đó nghĩ cô là Cố Linh! Người tôi thích là Cố Linh, cô có hiểu hay không? Tôi không có khả năng kết hôn với cô!”Nháy mắt, hai mắt của Cố Á đỏ lên, cô ta nói : “Nhưng hiện tại Cố Linh đã là thanh niên trí thức đi đến hải đảo rồi.
Dư Minh Hâm, anh thích cô ta, cũng không có khả năng kết hôn với cô ta!”Ai biết, Dư Minh Hâm nghe thấy vậy, chỉ khẽ cắn môi, nói : “Tôi sẽ chờ cô ấy, nếu một năm cô ấy không trở lại, tôi sẽ chờ hai năm, hai năm không trở lại, tôi sẽ chờ ba năm, ba năm cô ấy vẫn không trở lại, tôi sẽ chờ cô ấy năm năm!”Cố Linh càng quyết tuyệt đoạt tuyệt với hắn ta, thì hắn ta ngược lại càng không cam lòng.Cố Á ngước mắt lên nhìn người đàn ông đáng đứng trước mặt mình, cô ta không ngờ, đã đến tình trạng này rồi, vậy mà hắn ta vẫn còn tâm tâm niệm niệm chờ đợi Cố Linh!Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì ngày lành đều là