Mỗi lần Cố Linh muốn phát tát tức giận, Tôn Tú Lan sẽ quỳ xuống, khóc lóc cầu xin cô : “Đều là do mẹ không dạy dỗ Á Á tốt.
Linh Linh, con có trách thì trách mẹ đi! Con đánh mẹ, mắng mẹ, chỉ cần con hả giận là được!”Mỗi lần như vậy Cố Linh đều không giải quyết được việc gì.Mặt ngoài nhìn giống như Tôn Tú Lan yêu chiều Cố Linh, nhưng trên thực tế, tất cả chỗ tốt đều bị Cố Á cùng Cố Tiểu Bân chiếm được.Đến khi Cố Linh gẳ đến Dư gia, cũng chưa được một ngày nào sung sướng.
Cô vì chồng, vì con, vì mẹ chồng, mà cứ nhường nhịn hết ngày này qua ngày khác, thẳng đến khi bản thân cô mắc bệnh ung thư…Có đôi khi Cố Linh ảo tưởng, có một ngày, mẹ ruột của cô bỗng nhiên trở về, bà sẽ ôm cô ào trong ngực, nói cho cô biết, trên đời này, còn có một người chân chính yêu thương cô.Cố Linh hít sâu một hơi, vứt bỏ những suy nghĩ bi quan trong đầu mình.
Cô bắt đầu suy xét mọi việc của bản thân.
Cô hiện tại đang là công nhân trong xưởng thực phẩm, tiền lương mỗi tháng đều phải đưa cho Tôn Tú Lan.
Mỗi lần cô nhận được lương, Tôn Tú