Cố Linh đang nghĩ ngợi đủ thứ, thì bên ngoài vang lên một loạt tiếng chuông xe đạp, Tôn Tú Lan nhiệt tình cười nói với Dư Minh Hâm vừa mới đi vào : “Ai nha, Minh Hâm đã đến rồi? Cháu đã ăn cơm chiều chưa? Nếu chưa ăn, dì đi nấu cho cháu một chén mì?”Dư Minh Hâm đem điểm tâm cố ý mua đến đang cầm trên tay đưa cho bà ta : “A di, ngài quá khách khí, cháu đã ăn qua.
Cháu qua đây muốn tới tìm Cố Linh, muốn trực tiếp nói với cô ấy vài câu.”Từ lần trước sau khi được người giới thiệu giật dây, Cố Linh cùng Dư Minh Hâm quen biết nhau.
Dư Minh Hâm từ ngày đó liền nhất kiến chung tình với vị hoa khôi xưởng thực phẩm có danh xứng với thực Cố Linh này.
Vị hoa khôi Cố Linh dáng người yểu điệu, khí chất dịu dàng, ngũ quan tinh xảo, làm cho hắn ta không nhìn ra được một chút tật xấu nào.
Hơn nữa, làn da của Cố Linh trắng nõn, mềm mại, một mái tóc đen rung động lòng người, làm cho Dư Minh Hâm vừa gặp liền luân hẫm.Mà Cố Linh kỳ thật không có cảm giác quá lớn đối với Dư Minh Hâm.
Nhưng Cố Linh lại đồng ý mối hôn sự này, tất cả là do Tôn Tú Lan khuyên cô : “Ba