Còn món còn lại đều là món chay…Hơn nữa, ở thời đại này, có thịt ăn đã là quý lắm rồi.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Dương Thành Ngọc phụ trách nhà bếp, muốn lấy lòng mọi người nên bất đắc dĩ phải ra chợ đen mua một miếng thịt lợn.
Kết quả… Nhan Dương gắp liền mấy đũa, vốn dĩ đã không được nhiều thịt lắm, hắn lại lấy ăn mất một nửa.
Lợi hại thật đấy!Các trưởng bối ở đây đều đã đen hết mặt, Nhan Liên Hoa và Nhan Hồng Anh thì gấp gáp không chịu được hét lớn: “Này, này, đủ rồi đấy!”Em trai 8 tuổi của Nhan Hồng Anh, Nhan Hồng Khánh, nhìn thấy cảnh tượng này, trực tiếp hét lớn: “Thịt, thịt, đều bị anh ăn hết rồi!A!”“Tiểu Dương, Tiểu Dương, mau ngồi xuống.
”Vương Tú Anh cũng vội vàng đi đến bên cạnh Nhan Dương, vỗ vào vai Nhan Dương cao 1m8, “Ngồi xuống đi!”Nhan Dương ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng tay anh rất dài, dùng đũa vẫn có thể gắp được thịt băm.
“Không được ăn, không được ăn nữa!”Nhan Hồng Khánh vội vàng đứng dậy, đem đĩa thịt băm ôm vào trong lồng ngực.
Nhan Hồng Khanh trợn to hai mắt, tức giận nói: “Đây không phải là cho anh! Đây là mẹ em mua cho em! Anh đã ăn một nửa rồi, còn đây là của em!”Sáng nay, Dương Thành Ngọc cho cậu đi chợ mua đồ ăn cùng.
Đúng là hai mắt của Nhan Hồng Khánh sáng rực nhìn vào quầy thịt, bà ta mới mặc cả giá để mua lấy miếng thịt nhỏ này về.
Dương Thành Ngọc nói với Nhan Hồng Khánh, tối nay sẽ nấu thịt, con phải gắp thật nhiều vào thÌ chỗ thịt này mới là của con.
Cuối cùng, lại để Nhan Dương ăn mất một nửa, Nhan Hồng Khánh tức đến muốn khóc!Nhan Dương không thèm để ý đến cậu bé 8 tuổi này, tiếp tục vươn đũa đến đĩa cá!Có thể là do khả năng gắp đồ ăn quá tốt, anh trực tiếp lấy được một miếng thịt cá lớn ở phần bụng!“Tiểu Dương, không được như thế!”Vương Tú Anh ở bên cạnh gấp gáp đến tức giận: “Con mà còn như vậy, thì không được ăn ở trên bàn nữa!”Kết quả là Nhan Dương gắp miếng cá kia, đưa lên miệng của Lâm Tiểu Nguyệt, “Vợ ơi, em mau ăn đi, anh không cầm được nữa rồi.
”Lâm Tiểu Nguyệt làm bộ khó xử, né tránh, sau đó ăn miếng cá anh đưa, còn giả bộ nói: “Anh không thể cho em ăn đâu… em không xứng được ăn…”Aiz.
.
Cũng thật là