Nhan Liên Hoa nghe nhiều, tự nhiên cũng thấy có lý.
Tuy nhiên, những lời nói ác nghiệt đó từ lời cô gái nhỏ 15 tuổi nói ra, vẫn khiến những trưởng lão trong Nhan gia kinh ngạc.
Vương Tú Anh nghe được những lời này, lồng ngực bà nghẹn lại,Nhan Dương không thèm để ý đến Nhan Liên Hoa, quay qua nói với Lâm Tiểu Nguyệt: “Đi, vợ, chúng ta về phòng ăn cơm.
”“Không được, Tiểu Dương…”Lâm Tiểu Nguyệt giữ chặt tay Nhan Dương, vẻ mặt tỏ ra khó xử: “Anh mau đem 2 món đồ ăn đặt lại trên bàn, chúng ta lấy hai chiếc bánh bột là được.
”Nhan Dương cự tuyệt: “Anh không ăn bánh bột, anh ăn cái này, chúng ta về phòng ăn, không ăn cùng bọn họ.
”“Không được.
”Lâm Tiểu Nguyệt tiếp tục giữ chặt Nhan Dương: “Anh nghe lời, ngoan nào, bỏ xuống, anh xem em gái đều đã tức giận, đây đều là cho em gái anh ăn, anh không thể ăn!”“Đúng vậy!”Nhan Liên Hoa cảm thấy Lâm Tiểu Nguyệt nói vô cùng đúng, sau đó cô nói: “Cái đồ ngốc, anh ăn cái này làm gì! Anh cũng không giúp đỡ được cái gì cho cái nhà này, còn không có việc làm! Ăn bánh bột người ta còn thấy lãng phí!”Vương Tú Anh không nghe nổi lời của Nhan Liên Hoa nữa, nói: “Liên Hoa, cháu là một tiểu bối, sao có thể nói những lời như vậy? Tiểu Dương không làm việc, nhưng thím và chú của cháu đều làm việc! Dù không cần tiền trong nhà, chúng ta cũng có thể nuôi dưỡng nó! Thỉnh thoảng ăn chút cá, trứng thì có vấn đề gì! Nhà chúng ta cũng không có lợi dụng gì!”“Aiza! Mới nói đứa ngốc nhà thím hai câu, thím đã bất mãn sao?”Trần Thúy Vân tiếp tục nói: “Vốn dĩ là đứa ngốc nhà thím không có công việc, không kiếm được công điểm! Nói anh ta ăn chùa có vấn đề gì sao? Tôi cảm thấy những lời nói này không có vấn đề gì cả!”Trần Thúy Vân vừa nới, mắt còn trợn trắng.
Bà ta không thể nhìn con gái bị người ta nói, chưa kể bà thấy rằng con gái bà nói rất có lý!“Chị dâu hai, tôi hỏi chị, tôi và cha Tiểu Dương có phải vẫn luôn đi làm đúng không? Ngày thường chúng tôi làm ở đội sản xuất so với ai cũng đều chăm chỉ hơn!”Vương Tú Anh cực kì ủy khuất nói tiếp: “Cũng bởi vì chị cả ngày nói Tiểu Dương nhà tôi ăn cơm chùa, hai chúng tôi bình thường cũng không dám đụng vào đồ ăn mặn! Thậm chí để